Sau đó tại dãy Hoàng Hoa Phong, nhóm người Trần Bình An gặp phải một đám đạo sĩ, đang chỉ huy từng hoàng cân lực sĩ thân cao hai trượng, mở núi phá đất, khuân vác những tảng đá lớn.
(Hoàng Cân Lực Sĩ nghĩa là những lực sĩ khăn vàng mạnh mẽ, cơ bắp rắn chắc như vàng ròng)
Thì ra để xây nên động thiên phúc địa, hầu như không thể thiếu Đạo gia tu sĩ Phù Lục phái, từ trong tay bọn họ, từng tấm bùa rơi xuống đất tức hóa thành con rối, có chút linh trí, có thể nghe hiểu được một vài mệnh lệnh đơn giản nhất, nghe lệnh làm việc, không cần nghỉ ngơi ngủ nghỉ, mãi cho đến khi hao hết linh khí mới thôi, khi đó bọn chúng sẽ tự động biến thành một đống tro tàn giấy bùa.
Ngụy Bách dẫn theo Trần Bình An đến Ngô Đồng sơn một chuyến, cho dù chỉ mới đứng ở dưới chân núi nhìn từ phía xa xthôi cũng khiến người ta cảm nhận được vẻ tráng lệ, bởi vì toàn bộ phần ngọn của mạch núi kéo dài này đều bị san bằng. Đợi hắc xà chở bọn họ đi lên mảnh đất bằng phẳng còn mù bụi đất kia, nghe người ta giới thiệu, mới biết diện tích của sơn bình này khoảng bốn năm dặm, tương lai sẽ trở thành một "bến đò", chỉ có điều bến đò của dân chúng nằm ở dưới núi, là chèo thuyền cưỡi nước, còn bến đò của tu sĩ trên núi, phần nhiều là cưỡi biển, biển trong biển mây. Về phần "Thuyền lớn" là thứ gì, Ngụy Bách cố ý úp úp mở mở.
Đi qua Ngô Đồng sơn, không còn cách Thần Tú Sơn bao xa, ở giữa chỉ cách một ngọn Bảo Lục Sơn đứng tên Trần Bình An, và Ngưu Giác Sơn do một tu sĩ Nam Giản quốc mua lại, Ngưu Giác Sơn không cao, thế núi hài hòa, những tòa kiến trúc được xây kéo dài từ chân núi đến đỉnh núi.