Đoàn Đoàn một người một ngựa xông tới đầu tiên, năm thiếu nữ Hàn Nguyệt Đế Quốc theo sát phía sau, chỉ là không chờ các nàng động thủ, đột nhiên một tiếng nổ vang truyền đến, toàn bộ mặt đất trên hòn đảo đều lập tức rung lên theo.
"Trời ạ, có chuyện gì thế này?"
Mọi người vội hít sâu một hơi, đưa mắt nhìn quanh trái phải lẫn nhau, cho đến khi có hai hình dáng vô cùng to lớn xuất hiện.
Tầm mắt giống như tối đen hơn phân nửa, đó là hai phệ linh cự thú to bằng ngọn núi nhỏ! Chỉ là khí tức cũng đã cường hoành hơn so những phệ linh thú nhỏ bé trước mặt này quá nhiều. Ước đoán dè dặt, hai đại gia hỏa này đủ để chống lại cường giả Thần Anh cảnh đấy.
Không có Từ Dương và Nữ đế ở đây, trận đoàn chiến này một khi đánh, nhất định là bọn người Long Khôn chịu thiệt thòi lớn. Chỉ hai phệ linh thú thủ lĩnh to lớn đã khá khó đối phó rồi.
"Móe, lần này khó rồi, nhỏ đánh không lại, thế là lấy lớn ra!"
Long Khôn không còn gì để nói, nhưng hắn ta hiểu rõ, mình thân là một thành viên nam đinh duy nhất có thể tham chiến trong đội, đừng nói là hai phệ linh thú lĩnh, xem như hai Cự Long xuất hiện, hắn cũng chỉ có thể chống chọi ở phía trước.
"Huyền vũ phụ thân!"
Long Khôn hét lên giận dữ, hào quang kinh khủng màu bích lục từ bên ngoài thân thể ngưng kết, đúng là Huyền Vũ Chân Công mạnh nhất mà hắn ta có thể thi triển ra lúc này.
Trên trình độ nhất định, công pháp này là mô phỏng Huyền Vũ huyết mạch, trong khoảng thời gian ngắn sẽ khiến nhục thân tăng cường hiệu quả phòng hộ đến cực hạn.
"Xem chiêu!"
Long Khôn một bay lên trời, trong miệng phun ra liệt diễm Phượng Hoàng nóng nhất, tạm thời cắt đôi chiến trường này ra, chủ động hấp dẫn hỏa lực của hai đại gia hỏa đến chỗ hắn.
Đương nhiên, cho dù Long Khôn có Huyền Vũ chi lực hộ thể, cũng tuyệt đối không có khả năng cùng lúc chống lại hai đại cự thú, chuyện duy nhất hắn có thể làm cũng chỉ có kéo dài thời gian, giúp các chiến hữu phía sau có được hoàn cảnh thu phát hoàn mỹ hơn.
"Động thủ! Trước tiên đánh nhỏ trước rồi lại trợ giúp Long Khôn, nhanh!"
Bach Liên Tuyết lại đứng ra làm người lãnh đạo tạm thời, mọi người cũng đều vô cùng tin phục chỉ thị của nàng.
Linh Dao và Lăng Thanh Thù làm hai đại hỏa lực mạnh nhất, tập trung dùng uy lực Kiếm Đạo oanh tạc một con phệ linh thú nhỏ.
Tiểu Đoàn Đoàn và Bạch Liên Tuyết thì hai người áp chế một con, còn lại một con giao cho năm cô nương Hàn Nguyệt Đế Quốc thay nhau ra trận tiến hành đối kháng.
Cho tới nay, mọi người dường như đã hình thành thói quen khi gặp phải nguy hiểm liền trốn sau lưng Từ Dương, mấy đồ đệ này của Nữ đế lại càng chưa gặp qua chiến trường thật sự nào, ngày thường đều theo Nữ đế yên tâm tu luyện ở Hàn Nguyệt Đế Quốc, kinh nghiệm thực chiến của các nàng căn bản không thể nào so cùng mấy người Bạch Liên Tuyết.
Nhưng năm nha đầu này lại thắng ở chỗ bản lĩnh huyễn thuật thâm hậu, tinh thần lực vô cùng cường đại, hơn nữa giữa năm nha đầu phối hợp hết sức ăn ý, đối với loại vây đánh này, không gian phát huy của các nàng ngược lại càng lớn hơn.
Phân công rõ ràng, cục diện tạm thời được khống chế.
Chỉ là theo thời gian trôi qua, áp lực các phương đều đang không ngừng tăng lớn.
"Con mẹ nó, phệ linh thú này hình như có thể không ngừng tăng thêm thuộc tính cùng sức chiến đấu của mình ấy. Thực sự là một giống loài cổ quái mà! Chúng ta lúc nãy gần như đều hoàn thành trấn áp, nhưng lại bị nó đột nhiên phóng thích một cỗ khí tức tách ra giam cầm, bây giờ thì tốt rồi, dường như tất cả cố gắng lúc nãy đều uỗng phí cả!"
Mấy nha đầu Hàn Nguyệt Đế Quốc không phải là muốn phàn nàn, chỉ là đối thủ như vậy thật sự quá mức khó chơi.
"Quan Vân Kiếm-vẫn sát!"
Linh Dao đột nhiên phóng lên trời, sau lưng nổi lên một đạo thiên kiếm hình dáng vô cùng khổng lồ, tình cảnh rung động, khí tức cường đại, các đội hữu phía dưới cũng đều vì thế mà kinh ngạc!
"Oa oa... Đây là thực lực chân chính của Linh Dao tỷ tỷ, hình như so với lúc tranh tài trước đó còn cường đại hơn rất nhiều nha!"
Hàn Nguyệt Ngũ tiểu hoa thi nhau lộ ra biểu tình khiếp sợ, nhìn hình dáng thanh thiên kiếm treo cao ở sau lưng nàng ấy với ánh mắt tràn đầy mơ ước.
Ầm ầm!
Uy lực của Thiên Kiếm hiện ra, Linh Dao chém một kiếm xuống, phệ linh thú bị cắt ra một vết máu, da tróc thịt bong nằm trên mặt đất rên rỉ.
Lăng Thanh Thù cũng không cho con thú nhỏ này nhiều cơ hội khôi phục thở dốc, lập tức lẻn đến trước mặt đâm một kiếm vào cơ thể phệ linh thú. Dòng máu róc rách chảy ra, âm thanh đau đớn kêu khóc chứng minh nó đã tạm thời đã mất đi năng lực phản kháng.
Rống!
Có lẽ là nhìn thấy hậu đại của mình bị trọng thương, hai cự thú đồng thời ngửa đầu lên trời gào thét, tiếng gầm cuồng mãnh khiến Long Khôn cẩn thận đọ sức nửa ngày lại bị bay ngược ra ngoài.
Phụt...
Phun ra một ngụm máu tươi, Long Khôn ngược lại không bị thương đến bản nguyên, nhưng hai đại gia hỏa này liên hợp cùng nhau, căn bản không phải một mình hắn có thể chống lại.
"Ngươi có sao không?"
Linh Dao đi tới bên cạnh Long Khôn hỏi thăm một tiếng, đồng thời ánh mắt rơi vào trên người hai con cự thú.
"Vô dụng thôi. Hai gia hỏa này đều có lực phòng ngự rất kinh người. Hơn nữa như mấy cô nương kia đã nói, bộ tộc này của bọn chúng giống như có thể kéo dài tăng cường sức chiến đấu của bản, càng đánh càng phí sức, chắc có thủ đoạn tăng thêm thuộc tính đặc thù."
Linh Dao nhíu mày: "Vậy làm sao bây giờ? Hai người Từ Dương bọn họ vẫn chưa tỉnh lại, chúng ta không thể rời đi!"
"Còn có thể thế nào chứ, chọi cứng thôi!"
Long Khôn dáng vẻ thế này ngược lại làm Linh Dao cùng mấy cô nương bên cạnh phải lau mắt mà nhìn.
Ngày thường cà lơ phất phơ chẳng có dáng vẻ chính chắn gì lại còn suốt ngày trộm trốn tránh khó nhọc. Nhưng vừa đến thời điểm cần hắn đứng ra, gia hỏa này luôn có thể xông lên trước nhất, có lẽ đây chính là nguyên nhân cẳn bản khiến hắn được Từ Dương giữ ở bên người. Phẩm chất của một người không có quan hệ trực tiếp với thực lực mạnh hay yếu của hắn.
Đùng, đùng...
Tiếng bước chân điên tiết dần dần tới gần, hai đại cự thú đã bắt đầu không ngừng tới gần vị trí chính giữa.
Nhưng cũng vào lúc này, hai thú nhỏ bị bao bây đều bị trúng thương tích với mức độ khác nhau, trong thời gian ngắn không thể khôi phục chiến lực.
"Tất cả mọi người, tản ra!"
Bạch Liên Tuyết nói, quay đầu liếc mắt nhìn Từ Dương và Nữ đế vẫn yên lặng nằm dưới đất như trước, nàng ấy cắn chặt răng, đã chuẩn bị xong tư thế thề sống chết bảo vệ hai người.
"Nghe này, nếu như ta không ngăn được, thật sự đến bước phải tuyệt mệnh, các ngươi phải mang theo bọn họ rời đi!"
"Bạch tỷ tỷ, tỷ muốn làm gì?"
Long Khôn vừa muốn ngăn cản, đã thấy sau lưng Bạch Liên Tuyết chậm rãi hiện lên một đạo Thánh quang Liên thể vô cùng sáng chói.
"Trời ạ! Mấy vị tỷ tỷ này, thế mà người này càng kinh diễm hơn người kia. Đây là Thánh Liên cốt trong truyền thuyết sao? Thật không tin được!"
Chính giữa hoa sen màu bạc kia lẫn vào ánh sáng màu vàng nhàn nhạt, là tắm rửa qua Chân Long chi lực sau đó phát sinh biến hóa đặc thù.
Hôm nay Bạch Liên Tuyết đã là Nguyên Thần đại viên mãn cảnh, tùy thời đều có thể đột phá Thần Anh cảnh, nàng cũng cảm thấy đã đến lúc nên bức bách chính mình một chút.
"Phật quang phổ chiếu!"
Bạch Liên Tuyết thi triển công pháp mạnh nhất của Phật môn truyền thừa, vô số kim quang che thân, tạo ra một luồng sáng hình chưởng bàn tay màu vàng vô cùng xán lạn, đẩy về phía hai đại cự thú.
Ầm ầm!
Hai đại phệ linh thú đồng thời phát ra tiếng gầm giận dữ, lực lượng cuồng mãnh trong nháy mắt đánh vỡ màn ánh sáng màu vàng trước mặt. Hai đại cự thú cộng lại, thực lực thật sự vượt qua những người này quá nhiều, khi khác biệt về cảnh giới đạt đến khoảng cách nhất định thì ngoại lực cũng không thể bù đắp.
"Cẩn thận!"