TRUYỆN FULL

[Dịch] Luyện Khí Mười Vạn Năm

Chương 297: Côn Bằng giáng lâm.

Từ Dương biết trong lòng mọi người đang tràn đầy rất nhiều nghi hoặc, nhưng bây giờ hắn căn bản không có tâm tư giải thích chuyện gì cho mọi người.

Trước mắt đối với Từ Dương mà nói, chuyện quan trọng nhất là mau chóng tìm ra Vô Tận tháp, đồng thời tìm được Bạch Liên Tuyết và Triều Thiên Chu tạm thời mất đi tung tích, để cho đoàn đội của mình một lần nữa trở lại hình thức hoàn hảo.

Trước mắt, mảnh không gian này nhìn qua có vẻ rất sáng sủa hài hòa, không ai có thể nghĩ tới trong khoảng không gian như thế này lại chứa đầy uy hiếp của Tu La lực kinh khủng.

Đương nhiên Tu La chi lực nói tới ở đây hoàn toàn khác với Tu La chi lực chân chính mà Từ Dương kế thừa, đó là sức mạnh tà ác tràn ngập oán niệm bị Tu La hồn dẫn dắt tiến vào trong cơ thể Thác Bạt Vân.

Theo mọi người không ngừng đi sâu vào, khí tức sát hại kinh khủng không ngừng tăng cường, trong không khí cũng tràn ngập những đợt khí màu đen như có như không, mà những làn khí này, chính là khí tức vong hồn tràn ngập oán niệm tản ra từ trong cơ thể Thác Bạt Vân.

Dựa trên bản chất của khí tức này thì không thể phán đoán những vong hồn do khí tức này tạo thành đến tột cùng có thể thi triển ra sức mạnh có cường độ như thế nào.

Nhưng kể từ khi Từ Dương thoát thai hoán cốt lột xác một lần, lòng tin của mọi người ngược lại đã tăng lên không ít, bởi vì tất cả mọi người đều biết, trạng thái Từ Dương lúc này mới là thực lực đỉnh phong chân chính trước nay chưa từng có.

Huống chi thanh Tu La kiếm trong tay hắn dường như tản ra sức mạnh của Thần, chỉ sợ phóng tầm mắt ra toàn bộ toàn bộ đại lục, cũng không có bao nhiêu người có thể ngăn cản bước chân tiến lên của hắn.

"Ha ha ha, cảm giác lúc này thực sự là quá sung sướng, đã lâu không có cảm giác được ôm bắp đùi của lão đại rồi, bây giờ ta chỉ hận không thể lập tức nhìn thấy lão Thác Bạt Vân kia!"

Dáng vẻ Long Khôn như bước lên đỉnh cao của đời người, chuyện gia hỏa này thích làm nhất chính là ôm đùi. Từ sau khi quen biết Từ Dương, rồi gia nhập vào chiến đội của Từ Dương, nhân sinh của Long Khôn đã bắt đầu leo thẳng một đường, thậm chí những việc hắn trải qua sau này còn truyền kỳ hơn so với trải nghiệm của hắn với tư cách truyền nhân Phượng Hoàng nhất mạch.

"Được rồi Long Khôn, tiểu tử ngươi bớt nói lại vài câu đi. Nếu không có lão đại ở đây, chỉ chút tài mọn kia của ngươi, đoán chừng đã sớm lưu lạc ở trong khoảng không gian này rồi."

Trong bất tri bất giác Lăng Thanh Thù dường như lại mở khóa thêm một thân phận, đó là chuyên gia chửi bậy theo bên người Long Khôn.

Nhóm người một đường tiến về phía trước, bầu không khí trái lại không ngưng trọng như trong tưởng tượng, nhưng mà loại khí tức màu đen lẫn trong không gian kia làm mọi người càng ngày càng cảm thấy bất an.

"Các ngươi có phát giác được trong khoảng không gian này, ngay cả một tí tin tức pháp tắc cũng không có không!"

Câu nói bất thình lình của Từ Dương lại khiến cho mọi người có một góc nhìn hoàn toàn khác nhau.

"Ôi, hình như đúng là như vậy thật, hoàn toàn khác với các không gian chúng ta trải qua lúc trước. Không có lực lượng pháp tắc thì có nghĩa là không có nhiều hung hiểm như vậy. Chuyện này có vẻ không phải là một chuyện đáng để cảnh giác nha."

"Ta lại không cho là như vậy, không có lực lượng pháp tắc có nghĩa là giới hạn của sức mạnh mà khoảng không gian này có thể tiếp nhận sẽ bị phóng đại vô hạn, xem như lực lượng chân chính của Thần, chỉ sợ cũng không thể phá hủy không gian này."

Quả nhiên vẫn là Nữ đế có kiến thức rộng rãi, góc độ và phương hướng suy xét vấn đề của nàng thật sự không phải là người bình thường có thể đạt tới.

Thật ra lời Nữ đế nói cũng là điều Từ Dương đang lo lắng.

Từ Dương bây giờ đương nhiên là không sợ bất kỳ kẻ nào, nhưng một nơi khủng bố như Vô Tận tháp, những đồng đội phía sau mình phải làm sao bây giờ?

Quan trọng hơn là bây giờ đối thủ của mọi người tuyệt đối không chỉ có một mình Thác Bạt Vân, không nói đến những mối họa có thể ẩn núp bên cạnh ông ta, Tiêu Diêu Đạo Quân mới là uy hiếp thật sự ở Vô Tận tháp.

Ầm ầm.

"Mọi người cẩn thận, có nguy hiểm, tất cả mọi người trốn ra phía sau ta đi."

Khả năng quan sát thấy rõ của Từ Dương so với trước đó đã mạnh hơn rất nhiều, trên thực tế tiếng động này truyền tới từ một nơi ngoài ngàn dặm, nhưng Từ Dương lại có thể phản ứng ngay lập tức, chỉ với một chi tiết này cũng đủ rung động mọi người bên cạnh.

"Trời ơi, hóa ra thực lực bây giờ của lão đại lại cường đại như thế. Xem ra chênh lệch giữa chúng ta với huynh ấy, cả đời này cũng không thể bù đắp được rồi."

"Ha ha, không phải là ngươi muốn tìm cho mình một lý do hoàn hảo để ôm bắp đùi đấy chứ?"

"Chúc mừng ngươi đáp đúng."

Trong nháy mắt đã vượt qua nghìn dặm là một khái niệm như thế nào, rất nhanh mọi người đã biết được.

Đó là một con Côn Bằng khổng lồ toàn thân tản ra ánh sáng màu đen. Có câu nói, Côn Bằng giương cánh là bay vút chín vạn dặm, bây giờ mọi người xem như được tận mắt lĩnh hội loại trải nghiệm này rồi.

"Giời ạ, đây là Côn Bằng đấy, tồn tại cấp bậc vương giả chân chính trong truyền thuyết của linh chủng Hồng Hoang, cường độ so với Thao Thiết còn phải mạnh hơn một cấp bậc. Thật không ngờ trong không gian này lại có một con Côn Bằng, đại lão linh thú cấp truyền thuyết như vậy!"

"Các ngươi đừng động, ta đi qua xem trước."

Người lên tiếng ở đây cũng không phải là đại lão Từ Dương, mà là gia hỏa Kiếm Hồn ở giữa không trung, toàn thân cao thấp đều bị ngọn lửa màu đỏ diễm vây quanh. Hắn lập tức lắc mình biến thành bản thể Thương Khung kiếm, nháy mắt bay lên cửu trọng thiên.

Kiếm khí kinh khủng phát ra tiếng vang nhè nhẹ, áp sáp chính diện với hướng Côn Bằng đang bay tới.

Ầm ầm.

Lại là một tiếng nổ đáng sợ, hai cỗ sức mạnh phát ra đụng vào nhau ở giữa không trung, sinh ra sóng lực chấn động vô cùng mạnh mẽ, toàn bộ bầu trời nháy mắt đều phải vùng vẫy giãy giụa dưới sự bao phủ của cỗ lực lượng này.

"Cường giả Côn Bằng kỳ thành thục cấp bậc trăm vạn năm, thật không ngờ ngươi lại ẩn núp ở trong khoảng không gian này."

"Mấy người các ngươi dám xâm nhập vào khu vực Vô Tận tháp, đáng bị tội gì."

"Chúng ta không có ý định mạo phạm cường giả trong phạm vi Vô Tận tháp, chúng ta đến đây mục đích duy nhất là tìm kiếm lão già Thác Bạt Vân đã kế thừa lực lượng Tu La tà ác đó."

Lúc này Từ Dương cũng phi thân lên, đi tới bên cạnh Kiếm Hồn Thương Khung kiếm, mặt đối mặt nói chuyện với Côn Bằng cường giả cường đại này.

"Khí tức thật mạnh đấy, không ngờ ở trong đoàn đội của các ngươi lại còn có cường giả như vậy, ta không thể không thừa nhận ta đã đánh giá thấp các ngươi."

Rõ ràng Từ Dương cường đại vượt ngoài dự kiến của Côn Bằng, nhưng hình như nó cũng không có ý định lùi bước, làm người canh giữ tuyệt đối cho khu vực này, lại không có sự đồng ý của chủ nhân Vô Tận tháp, nó tuyệt đối sẽ không thả bất cứ người nào tiến vào khu vực chủ yếu của Vô Tận chân chính.

Nhưng lần này Từ Dương dường như cũng không định lý luận gì với nó, nếu đối phương là chướng ngại vật, như vậy chỉ có thể có hai kết quả, hoặc nó từ bỏ chống cự, hoặc tự chịu diệt vong.

"Bây giờ ta cho ngươi một cơ hội lựa chọn lần nữa, tới từ đâu thì về chỗ đó hoặc là ngoan ngoãn nhận lấy cái chết."

Từ Dương cho tới bây giờ đều không có thói quen lặp lại lời nói của mình, mà còn là một lời cảnh cáo. Từ Dương nói thẳng Côn Bằng nên xem trọng đầy đủ lời nói của mình, nếu không nó cũng sẽ phải trả giá thê thảm.

Nhưng đáng tiếc là Côn Bằng này mặc dù vô cùng tán thành thực lực của Từ Dương, nhưng điều này cũng không hề mang ý nghĩa rằng nó nhất định muốn lựa chọn lùi bước.

"Nhân loại, ta biết ngươi rất mạnh, nhưng ở đây tuyệt đối không phải là nơi ngươi có thể không chút kiêng kỵ. Trước khi ta nổi giận, tốt nhất ngươi hãy lập tức mang người của mình rời đi, nếu không ta sẽ để cho ngươi biết rõ hai chữ Côn Bằng này có hàm nghĩa như thế nào."

Từ Dương cười ha hả: "Ngươi, rất thú vị..."