"Cái gì? Hai giờ? Đại nhân à, thực lực ngày đúng là rất cường đại, nhưng trước đó đã có hơn 60 cường giả từng nhận nhiệm vụ này, nhưng không ai thành công, thậm chí hầu hết mọi người, ngay cả bóng của tên tặc đó cũng không thấy. Nguyên nhân chính là đối phương tới vô ảnh đi vô tung, mới làm cho độ khó hoàn thành nhiệm vụ này đạt đến năm sao."
Từ Dương cười nhạt một tiếng, phất phất tay nói: "Đại thúc cứ chờ tin tức tốt của ta, buổi tối hôm nay ngươi nên ở lại muộn một chút, bởi vì lúc ta hoàn thành nhiệm vụ trở về, chắc ngươi cũng sắp phải nghỉ đó!"
Vừa dứt lời, chỉ trong nháy mắt, Từ Dương liền cùng Tiểu Hoa rời khỏi nơi này.
"Thiếu gia, người thật sự chắc chắn trong vòng hai canh giờ có thể hoàn thành nhiệm vụ này sao? Nghe nói thân pháp tốc độ của kẻ kia hết sức kinh người."
"Ta cũng không chắc chắn, nhưng chỉ cần chúng ta có thể gặp được hắn ta thì ta đã có trăm phần trăm chắc chắn thu phục được hắn!"
Vào ban đêm. Trên đường cái dần dần đã không còn bóng người, Từ Dương và Tiểu Hoa vẫn đang tìm kiếm kẻ đạo tặc trong đường phố.
"Thiếu gia, ta có hơi sợ, đây là lần đầu tiên ta đi dạo trên đường cái lúc tối muộn như vậy."
Từ Dương cười vuốt vuốt cái đầu nhỏ của nàng, thản nhiên nói: "Không cần phải sợ, có ta ở đây, không ai có thể tổn thương ngươi."
Có lẽ thật là vận khí tốt, hai người chỉ tốn gần một giờ tìm tòi, cuối cùng bắt được một chút dấu vết ảnh tặc để lại. Khoảng không gian duy nhất có rung động thần lực cũng bị Từ Dương nắm giữ trong lòng bàn tay.
"Hừ hừ, ta muốn xem hôm nay ngươi còn chạy được đến đâu!"
Trong nháy mắt Từ Dương tăng tốc độ lên tới cực hạn. Nhưng nguyên nhân chính là như thế, đối phương cũng phát giác được Từ Dương đã phát hiện ra mình, nên cũng lập tức tăng nhanh tốc độ.
Nhưng mà Tu La Chi Lực trong cơ thể Từ Dương thì chẳng ai sánh được, một khi đã phong tỏa được phương vị tinh thần lực, tên đó chắc chắn khó thoát tai kiếp.
"Tiểu tử, đừng uổng phí khí lực nữa, đã bị ta để mắt tới, cho dù thực lực của ngươi có mạnh tới mấy cũng căn bản không có cơ hội chạy trốn đâu!"
Ảnh tặc khoác trên người chiếc áo choàng, dường như cảm nhận được áp lực tinh thần mạnh mẽ đến từ sau lưng, càng như phát điên tăng cường tốc độ.
Thể nội Từ Dương có khí tức màu đen mạnh mẽ không gì sánh nổi trong nháy mắt bộc phát, chỉ vừa đối mặt liền hoàn toàn khoá chết mục tiêu.
"Chạy đi đâu!"
Phi thân một cước văng ra.
Từ Dương vung cước trúng lưng tên đó, thế rồi cảnh tượng kế tiếp lại làm cho Từ Dương giật nảy cả mình.
Chỉ thấy đạo nhân ảnh bị hắn vung cướp đá bay lại là một tiểu cô nương.
Đến gần kiểm tra, đây chẳng phải là em gái Tiểu Đoàn Đoàn của mình sao?
Cái gì!
Tiểu Đoàn Đoàn không bị vết thương nặng đến đâu, đột nhiên chớp chớp đôi mắt to, tỏ vẻ vô tội, ngước đầu lên nhìn Từ Dương rồi lau lau nước mắt.
Đáng tiếc Từ Dương hiểu quá rõ cách tinh quái của muội muội, chỉ cần vừa đối mặt liền biết tiểu cô nương này suy nghĩ gì. Căn bản không có ý nghĩ muốn buông tha nàng, hắn dứt khoát vung tay lên, ôm lấy Tiểu Đoàn Đoàn vào ngực mình.
"Đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, tự nhiên lại chui tới cửa, thế mà bị ta đây dễ dàng tìm được ngươi, Đoàn Đoàn!"
Nói rồi, Từ Dương còn bóp bóp gương mặt mũm mĩm hồng hồng của nha đầu, vẫn đầy xúc cảm như vậy.
Rất nhanh Tiểu Hoa cũng chạy tới, rồi nhìn thấy Từ Dương đang trong ngực một tiểu cô nương mà nhìn thôi đã cảm thấy tinh quái, Tiểu Hoa cũng chấn kinh.
"Thiếu gia, chẳng lẽ đây chính là ảnh tặc mà chúng ta muốn bắt?"
Từ Dương bất đắc dĩ nói: "Đúng vậy đấy."
"Vậy bây giờ chúng ta trở về phục mệnh sao?"
Từ Dương thở dài nói: "Tiểu Hoa, ta sợ là ta không lấy được về 500 kim tệ kia rồi, ngươi còn nhớ chuyện ta nói cho hai tên kia không?"
Tiểu Hoa gật đầu nói: "Chẳng lẽ tiểu nha đầu này cũng là đồng bạn của người ở thế giới chân thật?"
"Không sai, nó chính là tiểu muội của ta, Tiểu Đoàn Đoàn!"
"Đoàn Đoàn cái gì. Ta chính là đệ nhất hiệp đạo phi thiên của Thần Quốc Tiểu ma nữ!"
Từ Dương bất đắc dĩ làm ra lau mồ hôi nói: "Thôi đi, ta dùng một tay là có thể chế phục ngươi, nếu không phải tốc độ của ngươi quá nhanh, sợ đã sớm lọt lưới, thôi không nói nữa, cùng ca ca về nhà."
"Chờ một chút, chờ một chút, ta muốn mang bách bảo rương của ta theo cùng!"
Từ Dương và Tiểu Hoa liếc nhau, đều cảm thấy sững sờ.
Tiểu Đoàn Đoàn rất rõ ràng, thực lực người này mạnh mẽ hơn xa mình, muốn chạy cũng cũng căn bản không có bất kỳ cơ hội gì, hôm nay mình nhận thua, nhưng bất luận như thế nào, bách bảo rương mà mình tồn trữ rất nhiều nhất định không thể vứt bỏ.
Thế là Từ Dương và Tiểu Hoa đi theo nha đầu này đến cứ điểm của nàng, quả nhiên trong đó có một bảo rương màu hoàng kim, trong đó đầy loại vàng bạc tài bảo.
"Trời ơi, không ngờ nha đầu ngươi rất chịu khó nha, vì ngươi giàu có như này, ta quyết định không mang ngươi về chỗ phân phát nhiệm vụ, coi như là điều kiện, từ hôm nay trở đi ngươi phải đi theo bên cạnh chúng ta."
Phi Thiên tiểu ma nữ nghe vậy thì kinh ngạc, chớp mắt to nhìn Từ Dương, chỉ là không biết tại sao, từ trong ánh mắt Từ Dương, nàng lại không cảm giác được sự nham hiểm hay tham lam nào dù chỉ một chút, mà thậm chí ngược lại, nàng cảm thấy thoải mái như người nhà với nhau.
Vì sao lại có cảm giác như vậy? Tiểu nha đầu cũng không hiểu chút nào, nhưng theo bản năng nàng vẫn gật đầu một cái.
Kết quả là, một đêm này Từ Dương có thêm có một thu hoạch lớn lao, chẳng những tìm được Tiểu Đoàn Đoàn, còn có được tiểu kim khố của nàng. Đến nước này, đoàn đội của Từ Dương trên phương diện tiền bạc đã không cần bất kỳ lo lắng gì.
Tiểu Hoa tính toán đơn giản một chút, tổng giá trị tiểu kim khố là năm ngàn kim tệ, còn gấp nhiều lần so với tiền thưởng của những nhiệm vụ kia.
Rạng sáng hôm sau, Long Khôn trở về phủ công tước báo tin, sau đó liền hùng hục đi tới chỗ Từ Dương. Khi hắn nhìn thấy bên cạnh Từ Dương có thêm Tiểu Đoàn Đoàn thì cũng chấn kinh.
"Cái gì thế này? Ngươi đừng nói cho ta biết là tiểu cô nương này cũng là mục tiêu ngươi tìm kiếm đó?"
Từ Dương gật đầu cười nói: "Không sai, trong thế giới chân thật, tiểu nha đầu này ngày thường rất quấn lấy ngươi đó, càng quan trọng hơn chính là mỗi lần chúng ta gặp phải nguy hiểm, đều là ngươi đứng ra ngăn phía trước nhất, bảo vệ đứa tiểu muội này của ta."
Long Khôn bán tin bán nghi, rồi đưa cho Từ Dương một phần thư mời.
"Đây là. . . vé vào Kỳ Linh đại điển!"
Từ Dương sững sờ nói: "Kỳ Linh đại điển là cái gì?"