Đại Ngưu nhìn động tác thành thạo kia của nàng, lại xem hộp đồ trang điểm màu đỏ không khác gì máu tươi, mí mắt run run.
Này, Không phải là A Dư từ lúc bắt đầu chính đã tính toán như vậy rồi chứ? Lúc trước nàng định đưa cho Đại Nha hộp son phấn hình như không phải hoa văn như này.
“Đại Ngưu ca, bỏ gậy xuống, cõng tỷ ấy lên đi.”
“à, ừ ừ.” Đại Ngưu vội vàng cõng Đại Nha lên lưng.
Thư Dư, “Tỷ, nhắm mắt lại, lát nữa dù có phát sinh sự tình gì cũng không được lên tiếng, đầu cũng đừng cử động, tay thì treo ở trên vai Đại Ngưu ca là được.”
Sau khi Đại Nha làm theo, Thư Dư điều chỉnh lại cho nàng hướng mặt.
Sau đó, Đại Ngưu liền thấy được Thư Dư quẹt mắt một cái, biểu diễn tuyệt kỹ một giây đỏ mắt rơi lệ.
Ngay sau đó, viện môn bị người ta mở ra đi vào.
Thư Dư, “Đi.”
Nàng cầm mấy cái túi giấy dầu đi trước dẫn đường, Đại Ngưu cõng Đại Nha vội vã hướng ngoài cửa đi.
Thôn dân ở cửa mới vừa mở miệng hỏi, “Trương gia thím, đã xảy ra chuyện gì?”
Vừa dứt lời, bên kia Trương bà tử mới vừa sống sót sau tai nạn hưng phấn muốn cáo trạng, ba người Thư Dư đã chạy tới cổng viện.
Thôn dân ở cửa muốn vào ánh mắt đầu tiên đã trực diện nhìn thấy hình ảnh Đại Nha vỡ đầu chảy máu.
Hai người đều hít một ngụm khí lạnh, “Này, đây là làm sao vậy?”
Thư Dư đem Đại Nha che ở phía sau, lạnh lùng nói, “Làm sao à? Cả nhà Trương gia toàn bộ đều là súc sinh, căn bản không phải con người, bọn họ nên bị thiên lôi đánh xuống, ngũ lôi oanh đỉnh, bầm thây vạn đoạn. Tỷ của ta mệt chết mệt sống làm trâu làm ngựa cho Trương gia, cả ngày không được ăn một miếng cơm còn chưa tính, trở về còn phải bị bọn họ vừa đánh vừa mắng, đem người đánh cho hộc máu rồi trực tiếp ném vào phòng chất củi, đây là đang muốn mưu sát mà.”
Tiếng nàng nói chuyện bùm bùm lại giòn giã, làm cho những thôn dân chạy tới đều ngây cả người.
Thư Dư cười lạnh, “Nếu không phải ta hôm nay vừa khéo tới tặng lễ cho đại tỷ ta thì ta cũng không biết nàng ở Trương gia lại phải sống cuộc sống như vậy đâu.” Nàng quay đầu, hướng về phía Trương gia nói, “Ta nói cho các ngươi biết, ta đánh các ngươi một trận vẫn còn là nhẹ, nếu không phải tỷ của ta phải đi xem đại phu ngay thì ta cũng sẽ chém cho nhà các ngươi thành như Nguyễn gia, cũng dỡ cả nhà các ngươi luôn. Các ngươi tốt nhất là cầu nguyện tỷ tỷ của ta không có việc gì, nếu như tỷ ấy có bất trắc gì, ta sẽ cho các ngươi chôn cùng.”
Các thôn dân theo Thư Dư tầm mắt nhìn lại, quả thực nhìn thấy người Trương gia đều nằm trên mặt đất bộ dáng không đứng dậy nổi.
Người Trương gia càng là bị Thư Dư mắng vẻ mặt mộng bức.
Thư Dư kiên cường chống đỡ cho nước mắt không rơi xuống, đối với những thôn dân đang đứng ở cửa nói, “Làm phiền một chút, ta muốn mang tỷ của ta đi xem đại phu.”
Sau đó đẩy ra đám người, để Đại Ngưu cõng Đại Nha rời khỏi.
Các thôn dân lúc này mới phản ứng lại, sôi nổi đi theo, có mấy thím còn quan tâm hỏi, “Đại Nha hộc máu? Có nặng lắm không?”
Thư Dư, “Đều hộc máu rồi thì sao mà không nặng được? Đáng thương đại tỷ của ta một người đang tốt đẹp như vậy, bị Trương gia tra tấn thành cái dạng này. Chuyện này ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua như vậy đâu.”
Sau đó liền đỡ Đại Nha, cùng Đại Ngưu chạy về phía cửa thôn.
Nàng vốn cao, đứng ở một bên vừa lúc đem miệng vết thương ở trán Đại Nha che khuất, mấy thím phía sau thấy không rõ lắm, chỉ có thể nhìn thấy ngón tay Đại Nha sưng đỏ rũ xuống mang theo tơ máu.
Thư Dư cũng mặc kệ Trương gia lúc sau sẽ giảo biện như thế nào, nàng mới vừa nghe được các thôn dân nói chuyện, chắc chắn các nàng đối với hoàn cảnh của Đại Nha cũng đã từng thấy.
Trương gia cho dù giả bộ cỡ nào thì người trong thôn cũng không phải kẻ ngốc, Đại Nha cái dạng này, chính là gặp đại nạn.
Thư Dư có thể không để bụng thanh danh của chính mình, cũng không thể không để bụng Đại Nha.