TRUYỆN FULL

[Dịch] Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Chương 271: Hướng Vệ Nam Hoài Nghi Thư Dư

Hướng Vệ Nam đột nhiên phục hồi tinh thần lại, vỗ vỗ trán mình, “Ồ, đúng đúng đúng, thiếu chút nữa quên mất chuyện này rồi. Giang gia gần đây không yên ổn, Giang Lễ kia xác thật là không có công phu tới tìm nàng nữa.”

Hồ Lợi gật gật đầu.

Hướng Vệ Nam, “Giang gia hình như đã từng tới báo án đúng không? Còn không có manh mối của hung thủ sao?”

“Không có, Thi bộ khoái bọn họ đi tìm mấy người râu quai nón rồi, đều không phải người mà Giang Lễ nói kia. Giang gia chính mình cũng không tìm được, hiện tại cũng loạn thành một đoàn rồi.”

Quan trọng nhất chính là, bọn họ rất bận, ai có nhiều công phu đi giúp một công tử ăn chơi trác táng rõ ràng là thù riêng tìm hung thủ như vậy? Dù sao người cũng không có trở ngại gì, ý tứ ý tứ một chút là đủ rồi, còn không bằng đem nhân lực dư lại lấy tới tìm Tứ dượng của Lộ cô nương cho rồi.

Hướng Vệ Nam ngồi xuống, bắt đầu trầm tư, “Ngươi nói, việc này sao có thể trùng hợp như vậy. Giang Lễ này vừa muốn đánh chủ ý đến trên người Lộ Thư Dư, hắn đã bị người ta đập bể đầu.”

Hồ Lợi kinh ngạc, “Đại nhân ý của người là, việc này cùng Lộ cô nương có quan hệ?”

“Ân, ta hoài nghi cái người râu quai nón kia khả năng chính là nàng ngầm thu mua. Lộ gia trước kia không có tiền, hiện tại đã mở cửa hàng, tốn mấy chục lượng thu mua người vẫn có thể làm được.”

Mấy chục lượng?

Thư Dư nếu mà nghe được câu nói này, đại khái sẽ muốn hung hăng khịt mũi xem thường hai cái.

Đừng nói mấy chục lượng, mấy chục văn mướn người đánh Giang Lễ nàng đều cảm thấy đối phương không xứng.

Chỉ là nàng cũng không nghĩ tới, người đầu tiên hoài nghi đến trên đầu nàng, thế nhưng chính là vị quan lớn nhất Giang Viễn huyện Hướng Vệ Nam này.

Cũng may hắn cũng chỉ là suy đoán, không có chứng cứ, nàng tuyệt đối sẽ không nhận đâu.

Lúc này đoàn người đã đi theo Liễu thị đến trước đình nơi Văn phu tử bọn họ ở.

Văn phu tử đang ở cùng vài vị học sinh cao đàm khoát luận, tình cảm mãnh liệt dâng trào, bọn họ không tiện quấy rầy, liền dứt khoát ở bên cạnh ngồi xuống chờ.

Đại Hổ hứng thú bừng bừng nghe bọn họ nói chuyện, tuy rằng một chữ nghe cũng không hiểu, nhưng không ảnh hưởng hắn hai mắt tỏa ánh sáng, tay nhỏ nắm chặt, cả người bộ dáng kích động.

Khác với Đại Hổ bộ dáng hiếu học, Lộ Tam Trúc lại hứng thú rã rời, hối hận cực kỳ đi theo Thư Dư bọn họ lại đây.

Sớm biết như vậy, mới vừa rồi hắn nên ở Văn gia ăn xong điểm tâm thì đề nghị về nhà.

Lộ Tam Trúc thở dài một hơi, uể oải ỉu xìu dựa vào một bên lan can, nghe côn trùng trong rừng hoa đào kêu vang, thiếu chút nữa ngủ quên mất.

Cho đến khi Văn phu tử bên kia cao giọng hô to, “Tốt.” Hắn mới đột nhiên bừng tỉnh dậy.

Vừa tỉnh lại đã có chút tức giận, hắn phiền nhất là lúc vừa ngủ dã bị người khác đánh thức.

Nếu không phải bên người có A Dư, hắn đã lập tức phải mắng chửi người.

Lộ Tam Trúc không kiên nhẫn, xem lực chú ý của Thư Dư cùng Đại Hổ đều ở phía trước đình hóng gió, tròng mắt xoay chuyển, lặng yên không một tiếng động đứng lên, yên lặng lui về phía sau vài bước, chuồn rất nhanh.

Thư Dư biết hắn chạy, nàng cũng không thèm để ý.

Lộ Tam Trúc người đã lớn như vậy rồi, nàng cũng không có khả năng buộc hắn bên người, chỉ cần đừng gặp rắc rối, muốn đi thì đi đi.

Huống chi, lúc này Văn phu tử bọn họ đã hạ màn chuẩn bị nghỉ ngơi.

Liễu thị lập tức tiến lên, một bên cầm khăn lau mồ hôi cho Văn phu tử, một bên thấp giọng nói cái gì đó.

Chỉ chốc lát sau, Văn phu tử cùng mấy người bạn tốt của hắn đều xoay đầu lại, nhìn về phía Thư Dư cùng Đại Hổ.

Đại Hổ nháy mắt thẳng tắp sống lưng, bắt lấy dây lưng túi xách chớp chớp mắt.

Văn phu tử tức khắc cười, đối với hắn vẫy vẫy tay, rất là hòa ái, “Con chính là Lộ Đại Hổ hả? Lại đây, để ta xem xem.”

Đại Hổ quay đầu lại nhìn Thư Dư một cái, người sau nhẹ nhàng đẩy hắn một chút, “Đi thôi.”