Thư Dư đứng ở tại chỗ, ngơ ngẩn.
Có ý tứ gì? Bảo nàng về thôn nhìn xem, Thượng Thạch thôn đã xảy ra chuyện gì rồi sao?
Nàng không khỏi quay đầu nhìn về phía Lộ Tam Trúc, cái thứ có thể xảy ra chuyện rắc rối nhất không phải đã đến huyện thành rồi sao?
Lộ Tam Trúc bị nàng xem đến trong lòng hoảng sợ, nhịn không được lui về phía sau một bước, “Làm, làm gì?”
Thư Dư cau mày, từ cửa huyện nha rời đi, một bên hướng hẻm Lưu Phương đi một bên hỏi hắn, “Hôm nay lúc thúc ra khỏi thôn, trong thôn có phát sinh sự tình gì không?”
Lộ Tam Trúc lập tức lắc đầu, “Không có.”
“Cẩn thận ngẫm lại.”
Lộ Tam Trúc liền nắm tóc, thực cẩn thận nghĩ nghĩ, vẫn là lắc đầu, “Thật không có, ta buổi sáng lúc ấy còn ở trong thôn đi dạo một vòng, nói cho những người mà ngày thường khinh thường ta là ta đã tìm được việc, lập tức sẽ phải dọn đến huyện thành ở. Những người đó nhưng ghen ghét ta, còn nói không ít lời chua lòm. Ta còn đến cửa nhà Phạm thôn trưởng, hắn cũng khó có khi cùng ta nói hai câu, cũng không nhắc tới trong thôn xảy ra chuyện gì mà.”
Điểm này Thư Dư vẫn rất tin tưởng, nhưng Hồ Lợi khẳng định sẽ không vô duyên vô cớ nói như vậy.
Nàng cảm thấy, trong thôn chẳng những có chuyện, hơn nữa việc này còn cùng nhà bọn họ có quan hệ, bằng không Hồ Lợi sẽ không nhắc nhở nàng.
Lộ Tam Trúc bị cảm xúc của nàng lây nhiễm, không khỏi lo lắng lên, “Sẽ không thật đã xảy ra chuyện chứ? Vậy, vậy chúng ta hiện tại về thôn nhìn xem?”
Thư Dư lắc đầu, “Hiện tại cửa thành đã đóng, ra không được.” Thời điểm bọn họ ra cửa mua lễ vật đã là giờ Thân, lúc này lễ vật đều đưa xong, cửa thành cũng hẳn đã đóng lại.
“Ngày mai đi, ngày mai sáng sớm ta trở về nhìn xem.”
“Ta đây……” Lộ Tam Trúc gãi gãi tóc, hắn ngày mai phải đi làm công á.
“Thúc không cần đi, ngày đầu tiên làm công, không được đến trễ.”
Lộ Tam Trúc thở dài nhẹ nhõm một hơi, Thư Dư lại dặn dò hắn, “Việc này về nhà thúc đừng có nơi nơi ồn ào, ta ngày mai về thôn hiểu biết tình huống trước đã rồi lại nói.”
“Ừ được.”
Hai người nói vài câu, rất nhanh đã đến hẻm Lưu Phương.
Lão thái thái đã làm xong cơm chiều, bà tuy rằng nhất quán ghét bỏ cả nhà lão Tam. Nhưng nhi tử nhà mình tìm được công việc ổn định vẫn làm bà cảm thấy thật cao hứng, hơn nữa bà còn lấy được hai lượng bạc tiền dưỡng lão.
Cho nên lão thái thái khó có khi hào phóng một lần, làm một bàn toàn đồ ăn ngon, hơn…… Nửa cân thịt, cho cả nhà lão Tam ăn.
Lộ Tam Trúc ăn ngon lành, trong lòng cũng đã đánh chủ ý về sau thường xuyên tới cọ cơm rồi đấy, căn bản không nghĩ tới chính mình làm việc ở rừng hoa đào khoảng cách nơi này có bao nhiêu………… Bao nhiêu xa xôi.
Bốn miệng ăn nhà Lộ Lão Tam ăn xong không ở lại lâu, thừa dịp sắc trời còn chưa hoàn toàn tối hắn, lảo đảo lắc lư trở về Y Nhân Các nghỉ ngơi.
Thư Dư nhớ ngày mai phải về Thượng Thạch thôn nhìn xem, cho nên cũng sớm đi nghỉ ngơi.
Ngày kế, Thư Dư liền nói phải về thôn lấy vài thứ.
Lão thái thái còn thấy rất kỳ quái, lúc trước lên huyện thành những đồ nên dọn đều dọn lại đây cả rồi, sao lại vẫn còn đồ gì được?
Chỉ là bà cũng không hỏi nhiều, kỳ thật bà cũng đã chuyển lên đây một đoạn thời gian rồi, cũng có chút muốn về thôn nhìn xem.
Đáng tiếc hiện tại bà rất bận, phải làm vỏ thú bông, tạm thời không đi được.
Thư Dư đánh xe la một mình thẳng đến Thượng Thạch thôn mà đi.
Nhưng mà vào thôn, nàng lại phát hiện Thượng Thạch thôn thực bình tĩnh, căn bản không giống như là đã xảy ra sự tình gì.
Thư Dư đem xe la buộc ở cửa nhà, xoay người đi đến nhà Lộ Đại Tùng.
Còn chưa có vào cửa đã nghe được bên trong truyền đến thanh âm đột nhiên bùng nổ của Lan Hoa, “Nương, nương đừng nói nữa, tam thúc có không tốt đi chăng nữa thì thúc ấy cũng đã cứu con.”