Lão thái thái vội vàng đứng dậy, buông đồ trong tay ra đón nhận trước, “Đây là đã xảy ra chuyện gì, hả? Đầu của Tiểu Chân cháu làm sao vậy?”
Tiểu Chân nhìn thấy bà ngoại luôn yêu thương chính mình nhất, trong nháy mắt lại đỏ hốc mắt, ủy khuất chạy tiến lên ôm lấy eo bà, thấp giọng khóc lên.
Lão thái thái tâm đều muốn nát ra, một chút một chút vỗ lưng nàng, nhìn về phía Thư Dư, “Nhà Tứ cô cháu, đã, đã xảy ra chuyện?”
Bà không thấy được Tứ Hạnh, chỉ nhìn thấy hai đứa nhỏ, hơn nữa hai hài tử này thoạt nhìn bộ dáng đều không tốt lắm.
Trong viện những người khác thấy thế, cũng đều xông tới.
Lộ Đại Tùng tiến lên sờ sờ đầu Tiểu Chân, sau đó đỡ lão thái thái một lần nữa vào phòng, “Nương, nương ngồi xuống trước đi đã, con chậm rãi nói với nương.”
“Còn chậm rãi nói, ngươi nhanh lên, đừng làm lão thái bà ta sợ.”
Lộ Đại Tùng nhanh chóng gật đầu, hắn liếc mắt nhìn Tiểu Chân một cái, ngay sau đó kể lại tình huống đưa bọn họ đi Đại Nhứ thôn gặp được một lần.
Lão thái thái vừa nghe nói Lộ Tứ Hạnh thế nhưng bị quan sai mang đi nhốt lại, sắc mặt trong khoảnh khắc trắng bệch, đôi tay đều khắc chế không được run lên.
Như thế nào, như thế nào sẽ xảy ra chuyện như vậy?
Con rể không phải mất tích sao? Như thế nào liền thành tội phạm.
Lương thị cũng nghe đến trợn mắt há hốc mồm, trong tay cầm châm không cẩn thận đâm luôn vào ngón tay, nàng kêu “A” lên đau đớn, vội buông kim chỉ xuống.
Một tiếng này cũng làm người trong phòng đều phản ứng lại.
Thư Dư đưa Toàn Toàn cho Lương thị, để nàng ôm thằng bé trước, sau đó đôi tay che lại tay lão thái thái đang phát run, “Bà nội, bà đừng có gấp, cháu giờ sẽ để Toàn Toàn ở trong nhà trước, sau đó liền đi huyện thành tìm Hướng đại nhân, để xem có thể đi gặp Tứ cô một chút hay không. Cũng vừa lúc tìm hiểu xem Tứ cô biết được bao nhiêu, quan sai cũng nói với cháu rồi, chỉ cần Tứ cô không biết nội tình, đại sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng, yên tâm đi.”
Lão thái thái ngơ ngác quay đầu lại nhìn về phía nàng, vô thức gật gật đầu, ngay sau đó lại vội nói, “Ta cũng đi.”
“Được.”
Thư Dư lại nói tình huống của Toàn Toàn, để Lương thị hỗ trợ chiếu cố trước.
Nhưng Lương thị vừa nghe Toàn Toàn tựa hồ không tốt lắm, sợ ở trong tay mình lại không biết tốt xấu thế nào, quay đầu lại có miệng đều nói không rõ.
Nàng nhanh chóng nói, “Một mình ta thì không được, trong nhà còn có vài hài tử nữa mà, Bảo Nha nhà chúng ta cũng còn nhỏ, ta cố được đứa này không rảnh lo đứa kia a.”
Thư Dư ngẫm lại cũng đúng, nàng kêu Đại Hổ một tiếng, “Đệ đi tìm nương, kêu nàng về trước một chuyến.”
Sân viện chế ý cũng ở tronghẻm Lưu Phương, khoảng cách nơi này cũng không xa.
“Được.” Đại Hổ lập tức liền chạy ra bên ngoài, Đại Bảo vội vàng đuổi kịp.
Chỉ trong chốc lát thân ảnh hai đứa nhỏ đã không thấy tăm hơi.
Lão thái thái đã thoáng bình tĩnh trở lại, nàng ôm Tiểu Chân đôi mắt sưng đỏ, lại đem Toàn Toàn trong lòng Lương thị nhận lấy, lau mặt một cái, nói với Lương thị, “Ngươi đi nấu thuốc cho Toàn Toàn trước đi đã, lát nữa tức phụ lão Nhị trở lại thì phụ một chút đút cho thằng bé uống xong. Tứ Hạnh đã xảy ra chuyện, hài tử nhưng ngàn vạn phải còn tốt mới được.”
Cái này Lương thị không ý kiến, lập tức tiếp nhận gói thuốc trong tay Đại Ngưu đi phòng bếp.
Tam Nha cũng chạy tới trong phòng, cầm kẹo để dành lên, trực tiếp đưa cho Tiểu Chân.
Người sau ngẩn người, Tam Nha dứt khoát trực tiếp đem đường nhét vào miệng nàng, “Trán tỷ bị thương rồi, ăn đường đường sẽ không đau nữa.”
Tam Nha so với Tiểu Chân còn nhỏ hơn một tuổi, trước kia Lộ Tứ Hạnh thường thường mang theo nàng đến nhà Lộ Nhị Bách, cho nên tiểu tỷ muội quan hệ cũng không tệ lắm.
Xem Tiểu Chân ăn kẹo quả nhiên cao hứng hơn nhiều, nàng lập tức đem toàn bộ số còn lại nhét qua.