Buổi chiều lúc Thư Dư ra cửa đi dạo phố mua đồ, đặc biệt vòng một vòng qua cửa huyện nha.
Sau đó liền thấy được quan sai canh giữ ở đại môn huyện nha đã thay đổi người, cố tình người nọ lại là người hôm qua nàng đã gặp qua, một vị hộ vệ đi theo bên người tuần phủ đại nhân.
Cái này thì có chút ý tứ rồi, nàng còn tưởng hôm nay tuần phủ đại nhân sẽ đi chỗ khác tuần tra chứ, không nghĩ tới trực tiếp liền phải kéo huyện lệnh Hắc Thường huyện xuống ngựa.
Huyện lệnh này đều sắp phải xong rồi, vậy cậu em vợ của huyện lệnh sẽ còn xa sao?
Thư Dư mới nghĩ như vậy, liền nhìn thấy Diêu thợ mộc ngồi ở bên cạnh Lộ Nhị Bách đột nhiên buông đũa xuống, ngước mắt nhìn về phía nàng, kích động hỏi, “Ngươi nói tuần phủ đại nhân lại đây? Ở Hắc Thường huyện này?”
Thư Dư gật gật đầu, “Đúng vậy, hắn kỳ thật đêm qua đã đến rồi, làm sao vậy?”
“Sao ngươi lại biết hắn ngày hôm qua đã đến?”
Thư Dư, “Ngày hôm qua ta đã gặp qua hắn, hắn còn thưởng cho ta mà.”
Ánh mắt Diêu thợ mộc càng sáng, “Ngươi, ngươi gặp qua hắn? Vậy ngươi có, có nhìn thấy bên người hắn có người nào đi theo hay không? Có thấy qua một vị Thích tiên sinh không?”
Thư Dư kinh ngạc, người này thế nhưng nhận thức Thích tiên sinh?
“Ta thật ra xác thật biết một vị Thích tiên sinh.”
Diêu thợ mộc vội vàng đứng dậy, biểu tình muốn cười lại phảng phất như phải liều mạng khắc chế, “Quả thực tới, Thích tiên sinh quả thực đi theo tuần phủ đại nhân tới. Không được, ta phải đi tìm hắn.”
Nói xong, hắn nói với Lộ Nhị Bách, “Lộ lão đệ, bữa cơm này ta tạm thời không ăn được, xin lỗi, ta có việc gấp, liền đi trước.”
Nói xong, lại chắp tay nói lời xin lỗi với đám người lão thái thái, rồi xoay người trực tiếp ra khỏi phòng bếp.
Lộ Nhị Bách đều ngây ngẩn cả người, này, này như thế nào đang yên đang lành, nói đi là đi thế?
“Ai, từ từ, Diêu lão ca ngươi muốn làm gì vậy?”
Trời đã tối, hắn vừa nghe tuần phủ đại nhân tới liền chạy ra bên ngoài, đừng có mà xảy ra chuyện gì mới được.
Lộ Nhị Bách chạy nhanh đuổi theo, lúc đi đến cửa phòng bếp lại nói với Thư Dư và mọi người, “A Dư và mọi người ăn trước đi, không cần để bị đói, ta đi qua nhìn xem, rất nhanh sẽ về, không cần chờ ta.”
Nói xong, hắn cũng chạy, lưu lại người Lộ gia trong phòng bếp hai mặt nhìn nhau.
Thư Dư nhìn vị trí mới vừa rồi Diêu thợ mộc ngồi, nhíu mày lại, quay đầu hỏi Nguyễn thị, “Nương, Diêu thợ mộc này, là người nào?”
Nguyễn thị cũng rất mơ hồ, nàng lắc đầu, “Không biết.”
Lão thái thái liếc xéo nàng một cái, “Ngươi nói ngươi có ích lợi gì?”
Nguyễn thị, “……” Nàng không có việc gì đi hỏi trượng phu sự tình về nam nhân khác, cái này cũng không thể nào nói nổi mà.
Lão thái thái khẽ hừ một tiếng, “Được rồi, ăn cơm trước, chờ cha cháu trở lại, hỏi hắn một chút sẽ biết thôi.”
Sau đó lại nói với Nguyễn thị, “Ngươi đi lấy cái chén, để lại đồ ăn cho lão Nhị đi, chờ hắn trở lại thì hâm nóng ăn.”
“Được, nương.”
Cả nhà không chờ Lộ Nhị Bách nữa, dùng xong cơm tối, thu dọn chén đũa xong, Lộ Nhị Bách mới trở về.
Thư Dư thấy hắn ngoại trừ có chút mệt mỏi ra thì không có chuyện gì khác mới an tâm.
Nàng đi phòng bếp hâm đồ ăn cho Lộ Nhị Bách, bưng lên trên bàn, “Cha, ăn cơm.”
Lộ Nhị Bách vừa ăn vừa ngẩng đầu nói, “Con muốn hỏi ngươi sự tình Diêu bá bá đúng không?”
Thư Dư gật gật đầu, “Cha ăn trước đã, mệt mỏi một ngày, ăn no mới có sức lực nói chuyện.”
Lộ Nhị Bách bật cười, “Được, nghe con.”
Hắn ăn cơm xong còn uống ly trà nóng, lúc này mới bảo Thư Dư ngồi ở đối diện mình, nói, “Diêu lão ca hắn a, kỳ thật cũng là phạm nhân lưu đày đến nơi đây.”