CHƯƠNG 117 - QUAY VỀ KHU BIỆT THỰ CHƯƠNG 117 - QUAY VỀ KHU BIỆT THỰ Đặc biệt là ba cô gái ban đầu trong đội, vừa nhìn thấy bên kia có nhiều cô gái như vậy đã muốn sang bên đó làm việc rồi. Đây rõ ràng là trắng trợn làm phản mà.
Dù sao thì con gái với con gái ở chung với nhau cũng cảm thấy an toàn hơn so với ở chung với một đám đàn ông, đúng chứ? Không muốn gia nhập thì cũng phải gia nhập, bằng không một đám đàn ông ở chung một chỗ thì những ngày tháng sau này biết sống như thế nào đây.
Đám người Trần Quang vội vàng chạy tới.
Trần Quang cười nói:
"Anh Trần, chúng tôi bằng lòng nghe theo lời ngươi."
Trần Quang cũng rất có mắt nhìn, vừa mới bắt đầu thì còn gọi là Trần Lạc, bây giờ gọi thẳng là anh Trần.
Trần Lạc bật cười, như thế này là lung lạc lòng người thành công rồi, đúng không? Có được nhóm nhân thủ đầu tiên, đương nhiên là một chuyện rất tốt đẹp.
Mặc dù có hơi qua loa, cũng không khảo sát nhiều nhưng không sao cả, không phải bọn họ vẫn còn có Mễ Phạn sao? Trần Lạc nghiêm mặt:
"Được chứ, hoan nghênh mọi người gia nhập, ta chỉ có hai yêu cầu, thứ nhất là phải nghe lời chỉ huy, thứ hai là dám liều mạng với tang thi, nếu không làm được thì đừng trách ta trở mặt không nhận người."
Pháp Vương đứng bên cạnh cũng phụ họa, đúng đúng đúng, mặt chó của ta cũng không nhận người.
Nhóm người Trần Quang gật đầu không ngừng, lúc này Trần Lạc cũng không tiện hỏi thông tin cụ thể của bọn họ.
"Cứ như vậy đi, các ngươi hỗ trợ vận chuyển đi, nếu đã gia nhập thì mọi người nên ở cùng một chỗ, để có thể chăm sóc lẫn nhau, tất cả đều chuyển đến chỗ ta ở bên kia, không có vấn đề gì chứ?"
Với sự tham gia của nhóm người Trần Quang, chiếc xe tải hạng nặng nhanh chóng được lấp đầy, Trần Lạc dự định trở về khu biệt thự trước để cất vật tư, sau đó lại đi thêm mấy chuyến nữa.
Trần Lạc sắp xếp nhóm người Trần Quang ở lại tiếp tục vận chuyển, tập trung các vật tư lại, còn bản thân thì mang theo nhóm người ban đầu quay về khu biệt thự.
Lúc đến mọi người cũng đã thanh lý xong nên đường về cũng không gặp trở ngại gì. Nhưng trong khu biệt thự lại xuất hiện thêm mấy chiếc xe. ...
"Anh lớn, đã tìm mười mấy căn biệt thự rồi, không tìm thấy gì có thể ăn được cả."
Người được gọi là anh lớn, là một người hơn ba mươi tuổi, khuôn mặt sắc sảo, khá nam tính, ừm, cảm giác hơi giống ca sĩ Hoa Cường, tên hắn là Lưu Uy.
Lưu Uy bình tĩnh nói:
"Tiểu Vĩ đừng lo lắng, nếu một ngày tuyết rơi, ngươi đang ở nơi hoang dã mà không tìm được gì để ăn thì ngươi có thể thử đi tìm vài con sóc, tìm được sóc rồi ngươi sẽ tìm được rất nhiều đồ ăn chúng nó cất giấu. Cũng tương tự như vậy, ngươi tìm được người sống sót rồi tất nhiên cũng sẽ tìm được vật tư."
Tiểu Vĩ gật đầu một cái xem như đã hiểu.
Trong đầu Lưu Uy cũng đang suy nghĩ, những người sống trong khu biệt thự này không giàu sang thì cũng cao quý, vợ con của những người này chắc chắn không thể xấu xí được, đã lâu rồi hắn chưa gặp được cô gái xinh đẹp nào.
"Anh Uy, căn biệt thự này có người."
Lưu Uy đã tập hợp được mười tám, mười chín người sống sót, và tạo dựng được một chút uy tín trong nhóm người này bằng những thủ đoạn tàn nhẫn.
Bọn họ cùng nhau đi tới khu biệt thự của Trần Lạc để tìm kiếm vật tự, đồng thời cũng muốn nhìn xem có em gái xinh đẹp nào hay không.
Người sống sót bị phát hiện là một chàng trai trẻ. Đám người Lưu Uy phớt lờ người thanh niên kia, xông vào biệt thự tìm kiếm vật tư. Người thanh niên kia cố nén giận, mặc cho bọn họ tìm kiếm, cũng không có bao nhiêu vật tư, không đáng để liều mạng.
Nhưng Tiểu Vĩ không hài lòng với kết quả tìm kiếm, hắn đập mạnh côn thép vào đầu thanh niên.
"Con mẹ nó, tại sao ngươi có thể sống trong biệt thự lớn còn ta thì không thể."
Nhìn thấy cảnh máu chảy khắp nơi Tiểu Vĩ cực kỳ hưng phấn, cái cảm giác không bị pháp luật ràng buộc này thật sự quá tốt, muốn chém ai thì chém.
"Bốp bốp bốp bốp bốp."
Tiểu Vĩ càng đánh càng sướng, không bao lâu sau hắn đã đánh người thanh niên chết tươi. Lưu Uy nhìn thấy cảnh đó cũng không ngăn cản, vừa hay có thể củng cố quyền lực cho bản thân. Những người khác nhìn thấy cảnh đó đều vô cùng sợ hãi.
Tiểu Vĩ cười khúc khích, nói:
"Chà, thật đáng tiếc, cũng không có bao nhiêu vật tư nha."
Lưu Uy nói:
"Tiếp tục tìm đi."
Chẳng mấy chốc bọn họ đã tìm tới mấy căn biệt thự của Trần Lạc.
Mấy người Phương Vũ và Từ Lan ở lại trấn giữ đã ngay lập tức phát hiện ra bọn họ, Từ Lan hỏi:
"Làm sao bây giờ, đám đó kia tương đối nhiều người, Trần Lạc đã từng nói nếu có quá nhiều người thì cứ coi như không nhìn thấy."
Nếu xảy ra xung đột, bên Phương Vũ và Từ Lan chỉ có hai người, chắc chắn sẽ không có kết quả tốt.
Phương Vũ lắc đầu, nói:
"Không được, không thể để bọn họ đi vào tìm kiếm được, chỗ của chúng ta có vật tư, tuy rằng Trần Lạc sẽ không trách cứ nhưng chúng ta không thể trơ mắt đứng nhìn được."