Tôi bỗng nhiên có một dự cảm không lành, cảm giác này khiến toàn thân tôi phút chốc nổi hết da gà, cả người bắt đầu run rẩy. Tôi nhìn ánh mắt của anh trai phát hiện anh ấy nhìn chằm chằm ông nội hai mắt đỏ ngầu lên. Ánh mắt đó giống như có thù giết cha vậy.
“Anh à…” Cổ họng tôi khô khốc gọi một tiếng.
Anh trai quay đầu nhìn tôi nói: “Diệp tử, đây là chuyện nội bộ trong nhà chúng ta, đóng cửa lại.”
Nghe thấy câu nói này của anh ấy tôi có cảm giác như linh hồn của mình đã bị tước đoạt đi một cách triệt để. Tôi rất muốn khóc nhưng không khóc được, tôi muốn gào thét nhưng tất cả mọi thứ dường như mắc nghẹn lại nơi cổ họng. Tôi đóng cửa lại rồi ôm đầu ngồi sụp xuống dưới đất, có những điều bản thân tôi thực sự không dám nghĩ tới.
Nhưng mọi chuyện dường như đã trở thành sự thật.