Sau khi trở về Tống gia với nương tử, Lý Nặc còn cố ý quan sát Mộ Nhi một chút.
Hắn lo lắng một màn ám sát kia sẽ tạo thành ám ảnh tâm lý với Mộ Nhi, nhưng sự thật chứng mà là Lý Nặc nghĩ nhiều.
Tiểu nha đầu này vẫn nhảy nhót tưng bừng, lúc luyện công còn chủ động luyện thêm nửa canh giờ, sau khi luyện xong thì nghiêm túc nói với Lý Nặc: “Muội phải luyện thật sau, sau này muội sẽ bảo vệ Lý Nặc ca ca!’
Tống Mộ Nhi rất áy náy, lần trước nàng từng nói sẽ bảo vệ Lý Nặc ca ca, hôm nay khi người kia dùng đao đâm Lý Nặc ca ca, nàng lại không kịp phản ứng, nếu không có Giai Nhân tỷ tỷ ở đó, Lý Nặc ca ca đã nguy hiểm rồi.
Đây chính là lý do vì sao Lý Nặc thiên vị Mộ Nhi, Mộ Nhi như vậy, ai mà không yêu chứ?
Chiều hôm nay Lý Nặc không đọc sách nữa, mà bỏ thời gian chơi với Mộ Nhi.
Mộ Nhi muốn chơi cát thì chơi cát, muốn chơi cờ ca rô thì chơi cờ, muốn chơi nhà chòi thì chơi nhà chòi, mặc dù những trò này đều quá ngây thơ với một người 18 tuổi như Lý Nặc, nhưng ai bảo Mộ Nhi thích chứ?
Tống Giai Nhân tựa vào một cây cột trên hành lang, khoanh tay trước ngực, nhìn hai người đang ngồi trên bàn đá, coi một cái bát ngọc như nồi, mấy mảnh lá cây như nguyên liệu nấu ăn, bắt đầu nấu cơm ăn uống, chơi đến quên cả trời đất, cũng rất ấm áp.
Trước khi thành hôn, khi Lý Nặc đến Tống phủ lần đầu, cũng đã chơi mấy trò này với Mộ Nhi.
Trong khoảng thời gian này, Lý Nặc thay đổi rất nhiều, duy chỉ có điểm này là không.
Giờ phút này, một bóng người nho nhỏ đang trốn sau cửa mặt trăng, nhìn hai người ở xa xa, nghe tiếng cười như chuông bạc của Tống Mộ Nhi, nàng vừa hối hận vừa đố kị.
Du ca ca mặc dù rất sủng ái nàng, nhưng có đánh chết thì Du ca ca cũng không chơi nhà chòi với nàng, Du ca ca nói chỉ có trẻ con mới chơi, chơi với nàng sẽ rất mất mặt, nhưng vì sao Lý Nặc ca ca lại không thấy mất mặt chứ?
Haiz, nếu như khi đó mình cho Lý Nặc ca ca chơi cầu mây thì tốt rồi.
Nàng thế nhưng là biết Lý Nặc ca ca trước Tống Mộ Nhi.
Khi đó mình không chơi với Lý Nặc ca ca, mới để Tống Mộ Nhi nhặt được món hời. . .
Sáng sớm, Lý Nặc ngồi dậy trên giường, thoải mái duỗi lưng.
Có nương tử ở bên cạnh, ngủ rất ngon.
Mặc dù chỉ mới qua một ngày, nhưng tâm lý của Lý Nặc đã thay đổi rất nhiều.
Giờ đã không còn sớm, nếu là trước kia hắn có lẽ không thèm ăn sáng, mà vội vàng chạy đến huyện nha.
Nhưng hôm nay rời giường, Lý Nặc chậm rãi rửa mặt, nhàn nhã ăn sáng, lại đi vài vòng trong sân cho tiêu cơm, sau đó mới tạm biệt nương tử và Mộ Nhi, lên xe ngựa đến huyện nha. . .
Khi xe ngựa đang chậm rãi đi về phía huyện nha.
Hoàng cung, trên kim điện, bầu không khí có vẻ hơi khẩn trương.
Hôm qua Thuần Vương hơi mệt, nên chuyển triều hội mùng một hàng tháng sang ngày hôm sau.
Từ sau khi bệ hạ không để ý đến triều chính, đã hạ lệnh cho các hoàng tử đã thành niên giám quốc.
Tính cả Cát Vương vừa thành niên năm nay, tổng cộng có tám vị hoàng tử trưởng thành, mỗi người giám quốc một tháng.
Thái tử đã chết bệnh 10 năm, bệ hạ cũng không lập thái tử mới.
Mười năm qua, các vị hoàng tử tranh đấu không ngừng, trừ Cát Vương và Tuyên Vương tuổi còn quá nhỏ, thì sáu vị hoàng tử còn lại đều có thế lực trong triều.
Tháng này là Thuần Vương giám quốc, vừa rồi, mấy tên Ngự Sử đã liên danh vạch tội Đại Lý Tự Khanh Lý Huyền Tĩnh tùy ý làm bậy, xem mạng người như cỏ rác, khiến bầu không khí lập tức trở nên khẩn trương.
Lý Huyền Tĩnh mặc dù một tay che trời trong triều, nhưng đám Ngự Sử thì mặc kệ là thanh quan hay là tham quan, cho dù là mấy vị hoàng tử mắc lỗi, bọn họ cũng dám vạch tội trước mặt bách quan.
Tại Đại Hạ, đa số Ngự Sử đều là Nho Pháp song tu, tu vi Nho gia đều ở tam cảnh trở lên, cũng không thiếu tứ cảnh, thậm chí là ngũ cảnh Đại Nho.
Nho gia trên tam cảnh, nhất định đều ít có lòng riêng, mà một lòng vì nước vì dân, Hạo Nhiên Chính Khí tràn đầy, được vạn dân kính yêu.
Dù bọn họ mắng bệ hạ, bệ hạ cũng phải nhận, những năm nay Lý Huyền Tĩnh quyền thế ngập trời, nhưng chưa từng động vào một vị Ngự Sử nào.
Trên kim đoạn, một vị trí bên trái long ỷ, nam tử trung niên mặc Tứ Trảo Long Bào đưa mắt nhìn vào một quan viên, hỏi: “Từ ngự sử, những lời ông vừa nói là thật?”
Ngự Sử kia không kiêu ngạo không tự ti nói: “Bẩm điện hạ, hôm qua Đại Lý Tự Khanh đã dùng trượng đánh chết một thích khách ám sát con của y trước cửa huyện nha Trường An, vô số dân chúng nhìn thấy, sao có thể là giả?”
Nghe đến đây, Thuần Vương biến sắc mặt, lập tức đứng lên, nhìn về phía một bóng người đứng trước đám đông, ân cần hỏi: “Lại có việc này, Huyền Tĩnh, sao không nói cho bản vương biết, hiền chất có bị thương không? Có cần bản vương phái ngự y qua không?”
Một bóng người chậm rãi đi ra, chắp tay với Thuần Vương, nói: “Tạ điện hạ quan tâm, khuyển tử không bị thương.”
Thuần Vương thở phào, lại ngồi xuống ghế, nói: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. . .”