TRUYỆN FULL

[Dịch] Nương Tử, Hộ Giá!

Chương 166: Điện hạ anh minh!

Lý Nặc hỏi vài câu thật ra chỉ là đang làm dáng mà thôi.

Khi hắn đến gần vị cường giả nước Triệu này, Pháp Điển không hề biến hóa.

Sau đó, hắn lại đi xem hai nghi phạm khác, Pháp Điển vẫn không hề biến hóa.

Ba người họ đều có lý do không có mặt ở hiện trường, nhưng đều không có người làm chứng.

Đêm hôm khuya khoắt, mọi người đều về phòng đi ngủ, ai có nhân chứng mới là kỳ lạ.

Lý Nặc không quá xác định, rốt cuộc bọn họ có phải hung thủ hay không, hay là do thực lực của họ quá mạnh, Pháp Điển không dò xét được.

Dù sao trước kia Pháp Điển chỉ dò xét người bình thường, chưa từng dò xét võ giả cao cấp.

Gặp ba nghi phạm xong, Lý An Ninh hỏi: “Nhìn ra gì không?”

Lý Nặc lắc đầu: “Tạm thời thì không.”

Vụ án này liên lụy rất rộng, hắn không thể suy đoán vội vàng.

Lý An Ninh dù hơi thất vọng, nhưng Hình Bộ và Đại Lý Tự tra lâu như vậy còn không tra được gì, Lý Nặc chỉ nhìn vài lần, hỏi vài câu mà thôi, không nhìn ra gì mới là bình thường.

Nếu như Lý Nặc nhìn ra gì thật, nàng mới nên hoài nghi năng lực của mình.

Hai người lại trở về đại điện.

Đại điện vốn ồn ào, giờ lại càng ầm ĩ hơn.

Một nam tử có dáng người khôi ngô nghiêm mặt nói với một quan viên của Đại Hạ: “Nếu Đại Hạ không tra được, vậy để chúng ta tự điều tra!’

Quan viên kia chỉ cười theo, nói: “Mời sứ giả yên tâm, chúng ta nhất định sẽ mau chóng tìm ra hung thủ, cho sứ đoàn một câu trả lời.”

Nam tử kia hừ lạnh một tiếng, nói: “Còn có gì đáng tra, hung thủ nhất định là một trong ba người kia! Vì sao các ngươi không dùng hình? Cho bọn chúng nếm thử tất cả cực hình của Đại Hạ, ta không tin chúng không khai!”

Quan viên kia chỉ có thể cười gượng, sứ giả nước Sở là người, sứ giả ba nước kia cũng là người.

Hung thủ chỉ có một, hai người còn lại đều là người vô tội, dùng hình với bọn họ, sứ đoàn của họ có thể đáp ứng?

Hiện giờ, chỉ có thể hi vọng vào người của Hình Bộ và Đại Lý Tự thôi.

“Đại Hạ có được hay không, không được thì để chúng ta tự điều tra!”

“An tâm chớ vội, an tâm chớ vội. . .”

“Nước Sở cách ngươi có ý gì, không phải chỉ là chết một người thôi sao?”

“Ngươi dám tra tấn sứ giả nước Triệu chúng ta thử xem?”

“Người của chúng ta phối hợp điều tra đã là nể mặt các ngươi rồi, cho các ngươi thêm nửa canh giờ, nếu trong vòng nửa canh giờ vẫn không điều tra được gì, vậy lập tức thả người cho ta!”

Lý Nặc đi dạo trong đại điện, nghe mọi người cãi vã kịch liệt.

Nơi này mặc dù là Đại Hạ, nhưng sứ thần nước Sở, nước Triệu, nước Tề, nước Ngụy đều không nể mặt Đại Hạ.

So với những nước nhỏ kia, Đại Hạ đúng là một quái vật khổng lồ.

Nhưng trong mấy cường quốc, thì Đại Hạ lại là nước tương đối nhỏ yếu.

Hắn đi dạo một vòng, lúc đi ngang qua một đám người, thì hắn chợt dừng bước.

Lý Nặc vẫn luôn chú ý đến Pháp Điển, ngay vừa rồi, khi hắn đi ngang qua đám đông nào đó, hình như trên Pháp Điển có thứ gì đó lấp lóe.

Lý Nặc lùi lại hai bước, một bức tranh chân dung chậm rãi hiện lên trên Pháp Điển.

Lý An Ninh vẫn luôn đi bên cạnh Lý Nặc, thấy hắn bỗng dừng lại thì hỏi: “Sao vậy?”

Lý Nặc lơ đãng liếc nhìn bốn phía, sau đó hắn lại cất bước đi đến một góc hẻo lánh trong đại điện, đột nhiên hỏi Lý An Ninh: “Trong Tứ Phương Quán, xác định chỉ có ba người kia có chân khí tính âm hàn sao?”

Lý An Ninh gật đầu chắc chắn, nói: “Sáng hôm nay tất cả võ giả tam cảnh trở lên trong Tứ Phương Quán đều đã được kiểm tra thuộc tính chân khí trước mặt mọi người, chỉ có ba người họ có thuộc tính âm hàn. . .”

Lý Nặc nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Có khả năng này không, hung thủ có thể chuyển đổi giữa hai loại chân khí, khi thì thuần dương, lúc thì cực âm?”

Lý An Ninh lắc đầu, rất chắc chắn nói: “Không thể nói, thuộc tính của chân khí được quyết định bởi công pháp, mặc kệ là công pháp gì, hoặc là âm, hoặc là dương, không thể vừa âm vừa dương. . .”

“Điện hạ xác định?”

“Xác định.”

Dương Hạo suy nghĩ một lát, lại hỏi: “Như vậy có khả năng. . . một người đồng thời có cả hai loại chân khí, một loại thuần âm, một loại thuần dương, hơn nữa cả hai đều đạt đến tứ cảnh, có khả năng này không?”

Lý An Ninh hơi sững sờ: “Chuyện này. . .”

Lý Nặc hỏi: “Cũng không có khả năng?”

Lý An Ninh nhìn hắn, nói: “Đúng là có khả năng này.”

Nàng xuất thân hoàng gia, từ nhỏ đọc nhiều sách vở nên kiến thức rất uyên bác, đúng là đã thấy ghi chép tương tự trong sách về Võ đạo.

Một môn công pháp chỉ có một loại thuộc tính, không âm tức dương, nhưng nếu đồng thời tu hành hai môn công pháp, trong cơ thể có thể xuất hiện hai loại chân khí âm và dương.

Chẳng qua là, điều này có yêu cầu cực kỳ hà khắc với công pháp.

Công pháp khác nhau, con đường vận hành chân khí trong các kinh mạch cũng khác nhau.

Tất cả kinh mạch trong cơ thể không phải tồn tại độc lập, mà là giao thoa lẫn nhau, thậm chí là lặp lại, chỉ tu một công pháp, đương nhiên sẽ không tồn tại tình huống xung đột.

Nhưng nếu tu hai môn công pháp trở lên, chân khí thuộc tính khác nhau có thể chạm mặt trong cơ thể, nhẹ thì kinh mạch vỡ vụn, nặng thì bạo thể mà chết.

Trừ phi có thể tìm được hai công tu có cách vận hành chân khí hoàn toàn không trùng lặp, mỗi một loại chân khí chiếm một con đường kinh mạch riêng, không xung đột và tiếp xúc lẫn nhau, như vậy mới có thể giúp chân khí âm và dương cùng tồn tại trong một cơ thể.

Nhưng làm như vậy. . . rất vô nghĩa.

Công pháp không phải càng nhiều càng tốt, tu hai công pháp đến tứ cảnh, cũng không địch nổi hai vị tứ cảnh liên thủ, nhưng tu một công pháp đến ngũ cảnh, vậy một đánh năm võ giả tứ cảnh cũng không rơi xuống thế yếu.

Tu nhiều công pháp là một việc tốn công mà không có kết quả.

Gần như không có ai làm như vậy.

Đây đơn giản chỉ là lãng phí thời gian.