TRUYỆN FULL

[Dịch] Nương Tử, Hộ Giá!

Chương 167: Điện hạ anh minh! (2)

“Có khả năng này thật à. . .”

Lý Nặc lẩm bẩm một câu, lại hỏi: “Tu hai loại chân khí, có thể bị người khác nhìn ra không?”

Lý An Ninh nhíu mày nói: “Ngự Vật cảnh đã có thể liễm tức, chỉ cần không có người dùng chân khí dò xét trong cơ thể thì sẽ không bị phát hiện, nếu như chân khí chỉ tích súc bên trong cơ thể, vậy không ai có thể nhận ra. . .”

Võ giả tu hành chính là tu kinh mạch, chân khí chỉ là vật phẩm phụ trong quá trình tu hành.

Không chứa đựng chân khí trong kinh mạch, người khác tự nhiên không phát hiện ra.

Lý Nặc hỏi thăm rõ ràng vấn đề này, rồi lại hỏi: “Nói cách khác, nếu một người tán chân khí đi, người khác căn bản không biết người này tu hành mấy loại công pháp?”

Lý An Ninh khẽ gật đầu, nói: “Đúng vậy!”

Nàng nghi ngờ nhìn Lý Nặc, hỏi: “Có phải huynh phát hiện ra gì rồi không?”

Lý Nặc nhìn vào một đám người nào đó, hỏi: “Nơi đó là người của ai?”

Lý An Ninh nhìn qua, nói: “Đó là sứ đoàn nước Sở. . .”

Nàng nói xong liền ý thức được gì đó, liền kéo Lý Nặc ra ngoài đại điện, tìm một chỗ không người, hạ giọng hỏi: “Huynh hoài nghi là người của nước Sở giết sứ thần nước Sở?”

Lý Nặc không hoài nghi, mà là xác định.

Ban đầu hắn còn hoài nghi Pháp Điển, là do tu vi của đối phương quá cao, đã vượt qua khỏi phạm vi dò xét của Pháp Điển.

Mãi đến khi đi ngang qua hung thủ, hắn mới biết hung thủ căn bản không nằm trong ba người kia.

Lý An Ninh nhìn Lý Nặc, ánh mắt khẽ động.

Không phải nàng không nghi ngờ sứ đoàn nước Sở, nội bộ nước Sở cũng không thống nhất thái độ với nước Hạ.

Triều đình nước Sở đã số đều theo phái ôn hòa, chủ trương Hạ Sở là hai nước sát nhau, nên tăng cường hợp tác, đôi bên cùng có lợi.

Nhưng cũng có không ít người hiếu chiến, cho rằng hai nước tất sẽ có một trận chiến trong tương lai, cho nên vẫn đang chuẩn bị cho chiến tranh.

Lần này người bị giết là quan viên phái chủ hòa của nước Sở.

Nếu hung thủ là người trong sứ đoàn nước Sở, như vậy hung thủ sẽ có ưu thế rất lớn.

Hung thủ ở trong sứ quán, không cần đột phá phòng vệ bên ngoài, có thể dễ dàng tiến vào phòng của vị sứ thần kia.

Mà coi như xảy ra chuyện, người khác cũng sẽ không nghi ngờ sứ đoàn nước Sở đầu tiên.

Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, trong sứ đoàn nước Sở của tám vị cường giả tứ cảnh, nhưng công pháp đều thiên hướng thuần dương, căn bản không có chân khí âm hàn, trừ phi. . .

Nàng lại nhìn vào Lý Nặc, nhớ đến mấy vấn đề Lý Nặc vừa hỏi, lẩm bẩm: “Ý huynh là, trong mấy cao thủ của nước Sở, có người âm thầm tu hành hai loại công pháp, che giấu tai mắt mọi người, giấu trời qua biển. . .”

Lý Nặc khẽ gật đầu, mặc dù không biết đối phương làm thế nào, nhưng hắn có thể khẳng định, hung thủ là người trong sứ đoàn nước Sở.

Lý Nặc hỏi: “Huynh

Lý Nặc nghĩ nghĩ, nói: “Bảy tám phần mười!”

Đôi mắt xinh đẹp của Lý An Ninh lóe sáng, nói khẽ: “Bảy tám phần là đủ rồi. . .”

Nhìn Lý An Ninh giống như nghĩ đến gì đó, Lý Nặc căn dặn nàng: “Đúng rồi, đừng nói là ta nói cho điện hạ mấy chuyện này.”

Lý An Ninh nghi ngờ nói: “Vì sao?”

Lý Nặc không giải thích với nàng.

Đây không phải vụ án mạng bình thường, vụ án này có liên quan đến mấy nước lớn, nước trong đó sâu bao nhiêu, ai biết được!

Đã có rất nhiều người âm thầm thương nhớ hắn rồi, hắn không muốn bị thế lực mạnh mẽ hơn để mắt đến.

Bọn họ giết chết vị sứ thần này, quá nửa là có mục đích quan trọng nào đó.

Nếu như đối phương biết hắn phá hủy kế hoạch của họ, dưới cơn nóng giận lại phái cường giả lục cảnh đi làm thịt hắn, vậy hắn chỉ có thể làm bạn với Ngô quản gia trên đường xuống Hoàng Tuyền.

Ngô quản gia mới sống hơn 50 năm, còn chưa sống đủ.

Lý Nặc thì mới đến đây một tháng, mới thân quen với nương tử cao ngạo lãnh khốc của mình, hai đời hắn đều chưa từng yêu đương, không biết cảm giác ôm ôm hôn hôn với con gái là thế nào, thế giới này cũng rất thần kỳ, hắn còn muốn nhìn nhiều hơn. . .

Lý An Ninh là công chúa được sủng ái nhất Đại Hạ, lại là đại lão Pháp gia tứ cảnh, nếu như kẻ đứng sau muốn trả thù, khẳng định phải cân nhắc một chút.

Hắn thì chỉ là một con gà chưa vào nhất cảnh, chỉ bắt nạt được mấy tên công tử bột kia thôi, không dám nhảy vào vũng nước đục này.

Tống phủ.

Sắc trời dần tối, Tống Mộ Nhi một tay chống cằm, đã bắt đầu ngủ gà ngủ gật.

Sau khi đập đầu xuống bàn không biết bao nhiêu lần, Tống Mộ Nhi rốt cuộc ngẩng đầu hỏi Tống Giai Nhân: “Giai Nhân tỷ tỷ, hôm nay Lý Nặc ca ca không về sao?”

Tống Giai Nhân lắc đầu nói: “Không biết, muội đi ngủ trước đi.”

Đưa Mộ Nhi về phòng xong, nàng trở về phòng, đóng cửa lại, ngồi xuống bên giường.

Sáng nay sau khi Lý Nặc rời đi, liền đi mãi đến giờ chưa về, mấy vị tiên sinh đã chờ hai canh giờ rồi cũng tiếc nuối rời đi.

Lý Nặc một ngày chưa về, nàng cũng không nghi ngờ Lý Nặc sẽ đi chơi bời lêu lổng như Tống Du.

Nàng chỉ lo lắng cho an toàn của Lý Nặc.

Trường An có quá nhiều người muốn giết Lý Nặc, không biết Ngô quản gia có thể bảo vệ huynh ấy hay không, vị bộ đầu của Hình Bộ kia có vẻ rất lợi hại, chắc là sẽ không có chuyện gì.

Thời gian đã không còn sớm, Tống Giai Nhân tắt đèn nằm lên giường, lâu lắm mới được ngủ một mình một giường, nhưng nàng lại cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó…