Lý Nặc bỗng nhiên nhìn về phía Ngô quản gia.
Ngô quản gia nghi ngờ hỏi: “Thiếu gia, sao vậy?”
Lý Nặc nói: “Đi theo ta.”
Một lát sau, Ngô quản gia đi vào đại lao, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nhìn thiếu gia ở phía ngoài.
Lý Nặc thầm nghĩ đến bản án của Vương mụ, trên Pháp Điển vẫn không có thay đổi gì.
Hắn liền thở phào một hơi, xem ra không phải Ngô quản gia.
Vẻ ngạc nhiên vừa rồi của ông không phải giả vờ.
Lý Nặc vẫy vẫy tay với ông, nói: “Được rồi, ra đi.”
Ngô quản gia đi ra, Lý Nặc lại để bốn ông lão cụt tay kia đi vào phòng giam, Pháp Điển vẫn không thay đổi, hắn bảo tất cả hộ vệ vào thử một lần, Pháp Điển cũng không có thêm một tờ mới.
Xem ra là không phải bọn họ.
Ít nhất thì không phải họ đích thân ra tay.
Nhưng cũng không thể bài trừ là phụ thân đã ra lệnh.
Làm Đại Lý Tự Khanh, phụ thân có vô số thuộc hạ, muốn giết hai người bình thường là quá đơn giản.
Có điều, cũng có thể là kẻ đứng sau màn đã giết người diệt khẩu.
Pháp Điển mặc dù thần kỳ, nhưng không phải vạn năng, trừ phi đưa kẻ tự tay giết Vương mụ vào phòng giam, bằng không Pháp Điển sẽ không nhắc nhở gì.
Nhớ đến Vương mụ, Ngô quản gia vẫn rất phẫn nộ, cắn răng nói: “Vương mụ ăn cây táo rào cây sung, chết là đáng đời, Lý gia cho mụ ta ăn cho mụ ta mặc, mụ ta lại bắt tay với người ngoài để mưu hại thiếu gia, dù mụ ta không chết, lão nô cũng sẽ không bỏ qua mụ ta.”
“Vương mụ chết rồi?”
Một giọng nói khiếp sợ truyền đến từ phía sau, Lý Nặc quay đầu nhìn Cố Yên Nhiên, Cố Yên Nhiên là Vương mụ đưa vào, rất có thể là đồng bọn của Vương mụ và người sau lưng Vương mụ.
Lý Nặc nhìn nàng hỏi: “Cô biết gì về Vương mụ và người sau lưng Vương mụ không?”
Thiếu nữ không trả lời, mà vẫn chìm trong khiếp sợ.
Lúc Lý Nặc cho rằng không hỏi được gì, một giọng nói chợt vang lên.
“Ta không biết người sau lưng là ai, sau khi phụ thân chết, có người đến tìm ta, nói có thể giúp ta báo thù. Sau đó bọn họ đưa ta đến Trường An, rồi sắp xếp ta vao Lý gia, bình thường có chuyện gì thì đều là Vương mụ nói cho ta biết, đêm đó, có người truyền tin cho ta, nói thiếu gia đã ngủ, để ta lập tức ra tay. . .”
Lý Nặc đoán không sai, xem ra phía sau nàng và Vương mụ là một nhóm người.
Đám người này rất cẩn thận, mặc kệ là Cố Yên Nhiên hay là Vương mụ, thì đều là nhân vật ở tầng dưới chót, căn bản không tiếp xúc được với tầng cao hơn.
Bố trí kín đáo và cẩn thận như vậy để ra tay với một kẻ ngốc, nhất định là hận phụ thân thấu xương, chỉ sợ là thù sâu như biển, như vậy có thể từ từ bài trừ. . .
Hắn lại nhìn sang Ngô quản gia, hỏi: “Bình thường phụ thân có kẻ thù nào không, nhất là loại thâm thù đại hận. . .”
Ngô quản gia há to miệng, nhất thời không biết nên nói thế nào.
Lý Nặc hỏi: “Sao vậy, không có sao?”
Ngô quản gia nói: “Không phải, là quá nhiều, lão nô đang nghĩ nên bắt đầu từ ai, Hán Vương, U Vương, Duệ Vương, hay là bắt đầu nói từ Duệ Vương đi. . .”
. . .
Không biết qua bao lâu, Lý Nặc thở dài một cái.
Đối với kẻ đứng sau, hắn khó mà phương pháp bài trừ.
Làm Đại Lý Tự Khanh, một câu của phụ thân có thể quyết định sinh tử của người khác, chém đầu cả nhà cũng là chuyện thường.
Trên triều đình, thanh quan sợ phụ thân, tham quan hận phụ thân, không thanh không tham cũng hận phụ thân thấu xương, ngay cả đám vây cánh dưới trướng cac hoàng tử cũng đều từng ăn quả đắng trong tay phụ thân, chúng chỉ hận không thể băm vằm phụ thân cho thống khoái. . .
Trong giang hồ, vô số nghĩa sĩ muốn diệt trừ gian nịnh, đầu trên cổ ông được treo thưởng rất nhiều tiền, luôn đứng đầu bảng, người thứ hai đến thứ mười cộng lại cũng không bằng.
Tóm lại, người tốt muốn ông chết, người xấu cũng không muốn ông sống.
Có thể nói, thế gian đều là địch.
Làm con của ông, Lý Nặc áp lực rất lớn.
Hắn nhìn về phía Ngô quản gia, bất đắc dĩ nói: “Cả triều đình lớn như vậy, chẳng lẽ phụ thân ta không có một người bạn nào?”
Ngô quản gia nói: “Đương nhiên là có, phía sau lão gia là Thuần Vương điện hạ, Thuần Vương điện hạ cực kỳ ân sủng lão gia, tòa nhà Lý gia chính là Thuần Vương điện hạ ban thưởng. Hàng năm Thuần Vương còn để người đưa đến rất nhiều tiền tài, nhưng điện hạ làm như vậy với Lý gia cũng là hợp tình hợp lý, năm đó Thuần Vương chỉ là một hoàng tử không có thế lực, nếu không có lão gia, điện hạ cũng không có địa vị như bây giờ. . .”
“Thiếu gia.”
Ngô quản gia đang nói liên hồi, một âm thanh chợt vang lên từ phía sau Lý Nặc.
Lý Nặc quay đầu lại, nhìn thiếu nữ tiều tụy trong phòng giam.
Đây là lần đầu tiên hắn nghe nàng gọi ‘thiếu gia’, trước kia nàng đều gọi hắn là cẩu tặc.
Thiếu nữ nhìn Lý Nặc với ánh mắt phức tạp, nàng rút một cây trâm gỗ trên đầu ra, nhẹ nhàng xoay đầu trâm, thân trâm gỗ lập tức tách ra, để lộ một phần kim loại nhọn hoắt ở bên trong.
Cái trâm gỗ nhìn như đơn giản này, thế mà còn có cơ quan, sau khi trút bỏ vỏ gỗ, lại sắc bén đến cực điểm.
Lý Nặc cho rằng nàng muốn báo thù cho cha, nhưng cây trâm này rất ngắn, nàng ở trong phòng giam, không với tới người mình.
Lúc Lý Nặc đang nghi hoặc, thiếu nữ nắm chặt trâm sắt trong tay, đột nhiên đâm vào bả vai của mình.
Máu tươi lập tức tuôn ra, rất nhanh đã nhuộm đỏ khu vực bả vai của nàng.