Thật ra Lý Nặc cũng chỉ là nhìn thấy cái tên quen thuộc, tò mò nên muốn tìm hiểu một chút về Trịnh Thiên Hưng, sau khi xem xong thì đã trở hồ sơ lại, tạm biệt nhạc phụ đại nhân, cùng nương tử rời khỏi Lại Bộ.
Ngô quản gia đã chờ ở ngoài, thấy Lý Nặc đi ra thì hỏi: “Thiếu gia, thiếu phu nhân, chúng ta đi đâu?”
Lý Nặc nghĩ nghĩ, nói: “Về nhà trước, sau đó chuyển ít sách đến Tống phủ.”
Tống Giai Nhân nhìn Lý Nặc một cái, xem ra Lý Nặc muốn ở lại Tống phủ lâu dài?
Môi nàng giật giật, cuối cùng chỉ yên lặng lên xe ngựa.
Khi xe ngựa đang đi về Lý phủ, một bóng người trẻ tuổi đã chạy đến trước một nha môn nào đó ở Trường An.
Vị chưởng cố trẻ tuổi tên Triệu Hà kia đi vào quan nha môn rộng lớn này, tò mò đánh giá bốn phía.
Mặc dù bản thân gã làm việc trong Lại Bộ, nhưng chỉ là một người trông kho, không biết lúc nào mới có thể nắm quyền. . .
Xuyên qua một cánh cổng, lại đi qua vài hành lang, gã đi vào một văn phòng rộng lớn.
Một quan viên đưa gã vào phòng, sau đó lui ra ngoài và đóng cửa phòng.
Triệu Hà đứng trước một tấm bình phong, có thể thấy loáng thoáng một bóng người ngồi bên bàn sau bình phong.
Gã nhìn thoáng qua liền cúi đầu, không dám nhìn tiếp.
Không lâu sau, một âm thanh nhàn nhạt truyền đến từ sau bình phong: “Có chuyện gì?”
Triệu Hà ngẩng đầu, vội vàng nói: “Bẩm đại nhân, nửa năm trước ngài đã nói với hạ quan, nếu có người đọc hồ sơ của huyện lệnh Thanh Hà Cố Văn Hàn, thì lập tức bẩm báo với ngài. . .”
Có âm thanh truyền đến sau bình phong, hình như người kia đã đứng lên, hỏi: “Có người tra hồ sơ của Cố Văn Hàn?”
Triệu Hà nói: “Con trai của Đại Lý Tự Khanh Lý đại nhân vừa mới đến Lại Bộ, tìm hồ sơ của Cố Văn Hàn.”
Gã nhìn thoáng qua tấm bình phong, trong lòng rất tò mò, vị đại nhân này có thân phận cỡ nào chứ, vì sao lại quan tâm đến một huyện lệnh nho nhỏ đã chết như vậy?
Sau bình phong, bóng người kia lại ngồi xuống.
Hôm nay trên triều, bởi vì con trai của Lý Huyền Tĩnh gặp chuyện, nên bản án của Cố Văn Hàn cũng được nhắc lại.
Thích khách kia có quan hệ với án của Cố Văn Hàn, có người tìm hồ sơ của Cố Văn Hàn cũng là bình thường.
Chỉ là đọc hồ sơ thì không có gì đáng lo.
Cố Văn Hàn chết chưa hết tội, lại là mượn đao của Lý Huyền Tĩnh, nên không ai có thể tra được đến mình, chỉ sợ ngay cả Lý Huyền Tĩnh cũng không biết bản thân bị lợi dụng.
Lúc này, Triệu Hà do dự một chút, nhịn không được mà nói: “Đại nhân, chuyện ngài phân phó, hạ quan vẫn luôn ghi ở trong lòng, hạ quan cả gian hỏi một câu, khi nào ngài chuyển hạ quan ra khỏi Lại Bộ. . .”
“Vội cái gì?”
Giọng nói sau tấm bình phong rất thản nhiên: “Chưởng cố mặc dù chỉ là một chức quan nhỏ, nhưng là một vị trí tốt để rèn luyện, bây giờ quan trường rất phức tạp, nguy cơ tứ phía, không ổn định rèn luyện vài năm, sau này làm sao sinh tồn trong quan trường?”
“Ngươi là đồng hương của bản quan, sau này bản quan còn muốn trọng dụng ngươi, không muốn ngươi chết nhanh như vậy, trở thành đá đặt chân cho kẻ khác thăng quan. . .”
“Thế nhưng mà. . .”
“Đừng nhưng mà, ngươi cho rằng xếp hạng cuối trên bảng tiến sĩ có thể ở lại Trường An sao? Dưới tình huống bình thường, ngươi nhiều nhất là đi làm
“Khó khăn lắm mới có một vị đồng hương vào triều, bản quan chỉ cần ngươi ổn định chờ thêm vài năm, rèn luyện xong thì bản quan tự nhiên sẽ giúp ngươi, đảm bảo ngươi có thể thăng năm cấp trong vòng 10 năm, nếu ngươi không phải đồng hương của bản quan, thì không có cơ hội này. . .”
Triệu Hà bẻ ngón tay tính toán, hiện giờ gã là cửu phẩm, tăng năm cấp chính là tòng lục phẩm, mặc dù còn kém hơn giấc mộng của gã, nhưng cuộc sống sau này còn dài, chỉ cần có chỗ dựa, lên như diều gặp gió là chuyện sớm hay muộn. . .
Gã tựa như đã nhìn thấy ngày đó, liền quỳ trên mặt đất, dập đầu mấy cái, kích động nói: “Tạ ơn đại nhân, tạ ơn đại nhân!”
Sau bình phong, bóng người kia lắc đầu, nói: “Ngươi xem, bản quan vừa nói gì mà ngươi đã quên rồi, nhớ kỹ cho ta, núi Thái Sơn sập trước mặt cũng không thể đổi sắc, đây là cơ sở khi làm quan, dù có chuyện lớn bằng trời, thì cũng không thể để người khác nhìn ra. . .”
“Vâng vâng, hạ quan xin nhớ lời đại nhân dạy bảo. . .”
Triệu Hà bò dậy, liên tục gật đầu, nghĩ đến một chuyện lại nói: “Đúng rồi, đại nhân, trừ hồ sơ của Cố Văn Hàn thì người kia còn tìm hồ sơ của vài huyện khác ở Tuyên Châu, ngoài ra còn có hồ sơ của một quan viên tên Trịnh Thiên Hưng. . .”
“Cái gì!!!”
Sau bình phong, đầu tiên là truyền đến một giọng nói khiếp sợ, sau đó là âm thanh chén trà rơi xuống đất và vỡ vụn, cùng với tiếng bàn đổ, sau đó là tiếng kêu đau khi bị trà nóng làm bỏng, tình cảnh có vẻ hơi hỗn loạn. . .