TRUYỆN FULL

[Dịch] Nương Tử, Hộ Giá!

Chương 124: Mật đàm (2)

Mặc dù mặt ngoài không biểu hiện gì, nhưng trong lòng quan viên trung niên vẫn thở dài.

Câu này nói thì nhẹ, nhưng Lý Huyền Tĩnh tung hoành triều đình hơn mười năm, có thể là hạng người đơn giản sao?

Nếu thật sự đấu đá với kẻ điên kia, ai chết ai sống còn chưa biết, không phải lúc bất đắc dĩ, tuyệt đối sẽ không đi bước này.

Trong tay của Lý Huyền Tĩnh, ngoài sáng có Đại Lý Tự, trong tối có Minh Kính Ti, phía sau là đảng phái Thuần Vương, đó là chưa nói đến tu vi của Lý Huyền Tĩnh, không ai biết Lý Huyền Tĩnh đã mạnh đến mức nào.

Tất cả mọi người đều biết Lý Huyền Tĩnh là Nho gia, nhưng những chuyện Lý Huyền Tĩnh làm, lại hoàn toàn là Pháp gia.

Nhưng năm qua, Lý Huyền Tĩnh đã giết biết bao tham quan ô lại, trong đó không thiếu trọng thần trong triều, nếu như tu Pháp gia, chỉ sợ đã bước vào ngũ cảnh.

Mặt ngoài Lý Huyền Tĩnh là người trong Nho gia, nhưng Lý Huyền Tĩnh âm hiểm xảo trá, chưa từng ra tay trước mặt mọi người, nhưng không ai tin Lý Huyền Tĩnh là một nho sinh trói gà không chặt, nếu có thì kẻ đó chính là kẻ ngu.

Quan viên trung niên thầm thở dài, chắp tay với người trước mắt, nói: “Không quấy rầy ngài nữa, hạ quan cáo lui.”

Người kia phất tay, lại nghĩ đến một chuyện, nói: “Có cần xử lý thám tử của ông ở Lại Bộ không? Ta sợ tên này đã phát hiện ra gì đó, sau này sẽ làm hỏng đại sự. . .”

Quan viên trung niên lắc đầu, nói: “Không cần, làm càng nhiều thì lộ càng nhiều, đổi người khác chưa chắc đã tốt. Huống hồ, chỉ dựa vào hồ sơ của Cố Văn Hàn và Trịnh Thiên Hưng thì cho dù là Lý Huyền Tĩnh cũng không tra được gì, ngài quá đề cao tên kia rồi. . .”

Người kia không so đo quá nhiều ở đề tài này, khẽ gật đầu, nói: “Ông xem đó mà làm thôi. . .”

. . .

Lý phủ.

Tống phủ gần huyện nha hơn, hơn nữa buổi tối có thể ngủ cùng nương tử, cho nên Lý Nặc dự định ở lại Tống phủ một thời gian, còn cố tình về nhà chuyển một hòm sách qua.

Vừa mới thu dọn hành lý xong, Ngô quan gia đã cầm một mâm ngọc đến, nói: “Thiếu gia, phủ Thuần Vương tặng ba quả đào tươi, nói là do Nông gia tứ cảnh bồi dưỡng, lão gia bảo lão nô mang đến cho thiếu gia và thiếu phu nhân nếm thử. . .”

Ngô quan gia đặt mâm ngọc lên bàn rồi rời đi, trong mâm có ba quả đào tươi ngon mọng nước, cho dù cách xa hai trượng, Lý Nặc cũng có thể ngửi thấy mùi đào thơm xông vào mũi.

Sau lần ăn ở Tống gia, Lý Nặc vẫn nhớ mãi không quên.

Sống hai đời, hắn chưa từng ăn quả đào nào ngon như vậy.

Sau này hắn còn cố tình hỏi Ngô quan gia, quả đào kia mua ở đâu.

Sau đó hắn mới biết, thứ này còn quý giá hơn hắn nghĩ.

Quả đào cực kỳ thơm ngon, ăn vào có thể tăng cường thể chết lại có tác dụng chữa phương này là do cường giả Nông gia bồi dưỡng, mỗi ngày phải dùng chân khí Nông gia để bồi bổ cho cây đào một canh giờ trở lên, một năm chỉ kết quả một lần.

Chỉ có cường giả Nông gia tứ cảnh trở lên mới có chân khí hùng hậu như vậy.

Bồi dưỡng tỉ mỉ cả năm, một cây đào cũng chỉ có mấy chục quả đào mà thôi.

Thứ này có tiền cũng không mua được, gần như không công khai bán ra, Lý phủ rất khó lấy được.

Đám cường giả Nông gia kia còn không thèm nể mặt hoàng thất.

Lúc trước Tống Du kiếm được hai quả đào kia, là bởi vì y đã liên tục đến thăm vị Nông gia kia trong một tháng, người ta nể tình y hiếu thuận, cho nên mới phá lệ bán cho y hai quả.

Phủ Thuần Vương lại đưa ba quả đến, xem ra vị hoàng tử này rất coi trọng phụ thân mình.

Quả đào đã được rửa, Lý Nặc cầm một quả lên ăn, ăn xong còn chưa thỏa mãn, đang định cầm quả thứ hai, bàn tay đi được một nửa bỗng rụt về.

Hắn không có thói quen ăn mảnh, chỉ có ba quả đào, ăn một quả thỏa mãn dục vọng ăn uống là được, hai quả còn lại, một cho nương tử, một cho Mộ Nhi.

Lý Nặc thu dọn chút quần áo, mang theo một hòm sách, sau đó cùng Tống Giai Nhân về Tống phủ.

Sau khi đưa đồ đến phòng, Lý Nặc đi vào một tiểu viện khác trong Tống phủ, một bóng người nho nhỏ đang chơi xích đu trong sân.

Nhìn thấy Lý Nặc, nàng liền nhảy xuống khỏi xích đu, mừng rỡ nhảy nhót chạy qua: “Lý Nặc ca ca, sao hôm nay huynh về sớm vậy!’

Tuy nói chỉ có Mộ Nhi mới gọi hắn như vậy, nhưng Lý Nặc đã bị lừa quá nhiều rồi, cho nên vẫn giữ khoảng cách với nàng.

Lý Nặc thử thăm dò: “Đầu giường trăng sáng rọi?”

Tiểu nha đầu không hề nghĩ ngợi, đáp: “Mặt đất như phủ sương!”

“Ngẩng đầu nhìn trăng sáng?”

“Cúi đầu nhớ cố hương!”

. . .

Đối ám hiệu xong, hai người lại ăn ý vỗ tay một cái, lúc này Lý Nặc mới xác định thân phận của Mộ Nhi.

Không phải hắn đa nghi, mà là Tống Ngưng Nhi quá giảo hoạt, Lý Nặc lo mình lại mắc lừa.

Ba quả đào này rất quý giá, hắn ăn một, nương tử ăn một, cũng chỉ còn lại một, nếu như bị Tống Ngưng Nhi lừa gạt mất, hắn cũng không biết nói với Mộ Nhi ra sao.

Lý Nặc biến ra một quả đào như ảo thuật, đưa cho Tống Mộ Nhi, nói: “Quả đào này rất quý, muội mau ăn đi, đừng để Ngưng Nhi nhìn thấy, bằng không muội ấy lại ồn ào. . .”

Cũng không phải hắn keo kiệt, nếu là đào bình thường, hai tỷ muội mỗi người một quả cũng không có gì, nhưng quả đào này thực sự rất hiếm, nhất định phải ưu tiên cho người thân với hắn nhất thiên hạ là Mộ Nhi rồi.

“Tạ ơn Lý Nặc ca ca!”

Tống Mộ Nhi vui vẻ tiếp nhận quả đào, sau đó đắc ý nhìn ra sau lưng Lý Nặc.

Lý Nặc chú ý đến tầm mắt của Mộ Nhi, quay đầu nhìn lại, liền thấy một tiểu nha đầu khác đang đứng trước cửa sân, nhìn hắn với vẻ đầy u oán.