Giờ phút này, trong rừng cây nhỏ sau thư viện, một nhóm hai mươi người của Bùi Tuấn đều cầm một cây gậy gỗ, tất cả đã mất kiên nhẫn.
Trong tay họ thật ra không phải gậy gỗ, mà là chày cán bột.
Rừng cây nhỏ này là nơi họ và Tống Du ước chiến, bọn họ chạy đến đây từ sớm, nhưng Tống Du mãi vẫn chưa đến.
Chờ gần nửa canh giờ, vốn đã rất bực lại gặp tên đần bán chày cán bột ở cửa sau thư viện, đứng gào gần nửa canh giờ, làm họ đau cả tai. . .
Thật là một tên đần không biết làm ăn, bán chày cán bột lại không đến phố xá sầm uất, cửa sau thư viện thì có ai mua thứ này?
Vậy mà có thật.
Vì lỗ tai của mình, Bùi Tuấn đã bảo người đi mua toàn bộ chày cán bột, sau đó đuổi tên kia đi.
Người bán hàng rong đi rồi, nhưng bọn họ chờ nhàm chán.
Có người nhìn thấy chày cán bột vừa dài vừa thẳng, bắt đầu ngứa tay, cầm lên thưởng thức.
Có rất ít nam nhân có thể cự tuyệt một cây gậy vừa thẳng vừa to như vậy, chỉ một lát, tất cả mọi người đều cầm một cây.
Đừng nói, người bán hàng rong kia quả thực là một thương nhân có lương tâm, chày cán bột bóng loáng lại rắn chắc, cũng là một vũ khí tiện tay để đánh nhau.
Lại chờ một lát, hai bóng người mới khoan thai tới chậm.
Chính là Tống Du và Chu Ngọc.
Bùi Tuấn nhìn quanh, cũng không phát hiện người khác, sững sờ hỏi: “Chỉ hai người các ngươi?”
Tống Du giữ khoảng cách ba trượng với đám người kia, nói: “Đối phó với đám rác rưởi các ngươi, hai người là đủ rồi, không cần gọi người khác.”
Mặc dù hôm nay Tống Du rất ngông cuồng, nhưng Bùi Tuấn vẫn rất quân tử, nói: “Đừng nói chúng ta nhiều người bắt nạt ít người, cho các ngươi nửa canh giờ, mau gọi người đến đây. . .”
Tống Du không nói gì, chỉ nhìn Bùi Tuấn, mở miệng nói nhưng không phát ra âm thanh.
Bùi Tuấn nhìn thôi cũng hiểu mấy chữ này, máu dồn lên não, cầm chày cán bột xông lên.
Hôm nay y nhất định phải cho Tống Du biết hậu quả của miệng thối!
Thấy Bùi Tuấn xông lên, đám người sau lưng Bùi Tuấn cũng xông lên, hai người YELAjlKNḬ Du thấy tình thế không ổn, lập tức quay người chạy trốn, đúng lúc này, vô số bóng người lao ra từ quán trà ở cách đó không xa.
Khóe miệng Tống Du cong lên, biết ngay là muội phu đáng tin mà!
Tống Du và Chu NGọc ba chân bốn cẳng chạy ra sau lưng đám nha dịch, miệng gào lên: “Cứu mạng, bọn họ muốn đánh chết chúng ta. . .”
Những nha dịch bất ngờ xuất hiện này khiến đám người Bùi Tuấn sững sờ, lập tức đứng đờ tại chỗ.
Tại sao người của huyện nha Trường An lần nào cũng đến đúng lúc như vậy?
Có điều, khi Bùi Tuấn nhìn thấy một trung niên bụng phệ trong đám đông thì lại nở nụ cười, ném chày cán bột trong tay, tiến lên cười nói: “Cô phụ. . .”
Vừa mới nói hai chữ, đã bị người kia bịt miệng lại.
Bùi Tuấn trợn tròn mắt, bởi vì không thể hít thở nên y cố gắng giãy dụa, miệng phát ra tiếng nghẹn ngào không rõ.
Trương huyện thừa mồ hôi lạnh như mưa, nhìn Bùi Tuấn, nghiêm túc nói: “Cô phụ cái gì, cô phụ của bản quan chết lâu rồi, đừng nói bậy. . .”
Vương huyện úy đứng bên cạnh, đã xe nhẹ đường quen với việc này, phất tay nói: “Ban ngày ban mặt lại dám cầm vũ khí ẩu đả ở Trường An, đưa về hết cho ta!”
Giờ phút này Bùi Tuấn đã đẩy tay Trương huyện thừa ra, đoán được thân phận của Vương huyện úy từ quan phục, cả giận nói: “Một huyện úy nho nhỏ cũng dám bắt ta, biết cha ta là ai không?”
Nếu như là nha môn khác, có lẽ Bùi Tuấn sẽ khách khí hơn chút, nhưng đối với quan viên huyện nha Trường An, y không thèm nể tình.
Phụ thân của y làm việc tại Kinh Triệu Phủ, là người lãnh đạo trực tiếp của lãnh đạo trực tiếp của huyện úy nho nhỏ này. . .
Vương huyện úy còn chưa nói gì, Trương huyện thừa đã mở miệng nói: “Đồ khốn, ăn nói với Vương đại nhân thế à, vị này là công tử của Đại Lý Tự Khanh Lý đại nhân, còn không mau tới chào. . .”
Bùi Tuấn nhìn người trẻ tuổi cực đẹp trai đứng cạnh Tống Du, lập tức sững người.
Lý Nặc nhìn y, chờ mong lại tò mò hỏi: “Cha ngươi là ai?”
Những ngày gần đây hắn học được rất nhiều thứ từ trong sách của các tiền bối Pháp gia, có một chiêu chính là bắt nhỏ lại bắt già.
Có vài quan viên không có sơ hở gì, không tiện ra tay trực tiếp, lúc này có thể áp dụng chiến thuật quanh có, ra tay từ nhỏ, sau đó khiến già lộ sơ hở, từ đó tìm được lý do. . .
Nếu đối phương thật sự là tham quan gian thần, có thể thuận thế diệt trừ.
Bùi Tuấn cứ đứng nguyên tại chỗ, trong một chớp mắt, y đã suy nghĩ rất nhiều.
Đại Lý Tự chỉ có thể thẩm tra quan viên từ tứ phẩm trở xuống, Minh Kính Ti muốn ra tay với quan viên tứ phẩm cũng phải có lý do chính đáng, nhưng phụ thân mình chỉ là tòng tứ phẩm Kinh Triệu Phủ Thiếu Doãn, nằm ở một vị trí rất nguy hiểm…
Với quyền thế của Lý Huyền Tĩnh, chỉ cần muốn thì có thể dễ dàng hạ nửa cấp chức quan của phụ thân mình.
Khi đó, chức quan của phụ thân sẽ từ tòng tứ phẩm biến thành chính ngũ phẩm, lúc đó Đại Lý Tự có thể trực tiếp ra tay, Lý Huyền Tĩnh đã từng làm chuyện này rất nhiều lần.
Tuyệt đối không thể vì mình mà hại phụ thân!
Sau khi lấy lại tinh thần, Bùi Tuấn chảy mồ hôi ướt sũng người, lắc đầu liên tục, kiên định nói: “Ta. . . ta không có cha. . .”