Sáng sớm hôm sau, lúc Lý Nặc bò dậy thì hắt xì ba cái liên tục.
Hắn cuốn chăn quanh người, mới thấy ấm áp hơn chút.
Thời tiết ở Trường An thay đổi quá nhanh, hai ngày trước vẫn còn hơi nóng bức, hôm nay bỗng nhiên hạ nhiệt độ, giống như mùa hè xong thì đến mùa đông luôn vậy, mùa thu ở giữa bị chó ăn rồi. . .
Đậu đen rau muống vài câu, Lý Nặc xoa xoa cổ, phần gáy hơi đau, hình như đêm qua bị sái cổ.
Mặc quần áo tử tế, rửa mặt xong, lúc đi ra sân thì phát hiện lá cây rụng đầy đất, mặt đất cũng ướt nhẹp.
Chắc đêm qua đã mưa, hắn nhớ đêm qua còn có tiếng sấm.
Nha hoàn đang quét lá rụng trong sân, Tống Mộ Nhi đi ủng đi mưa, nhảy nhảy nhót nhót tiến đến, thấy Lý Nặc đã dậy liền cười nói: “Lý Nặc ca ca, chơi giẫm vũng nước đi. . .”
Lời vừa dứt, Tống Mộ Nhi đã nhảy vào một vũng nước cạn, làm bọt nước văng khắp nơi, mấy nha hoàn đang quét sân thấy vậy thì sợ hãi, vội vàng nhắc nhở: ‘Tiểu thư, coi chừng ngã. . .”
Nha hoàn còn chưa nói hết, Tống Mộ Nhi đã trượt chân, cả người mất thân bằng, ngửa mặt ngã về sau.
Ngay khi nha hoàn kêu lên, tiểu nha đầu đã lộn một vòng xinh đẹp trên không trung, sau đó vững vàng tiếp đất.
Lý Nặc thấy cảnh này thì rất hâm mộ, vừa rồi nếu người trượt chân là hắn, khẳng định là ngã dập mông rồi.
Nhưng như vậy đỡ mất công đối ám hiệu, có thể làm động tác khó này, khẳng định là Mộ Nhi rồi, bởi vì Tống Ngưng Nhi sợ chịu khổ, mặc dù thiên phú Võ đạo rất tốt, nhưng xưa nay đều không muốn luyện võ.
Tại sao trước kia Lý Nặc không nghĩ ra, thật ra muốn xác định ai là ai thì không cần dùng ám hiệu.
Chỉ cần bảo tiểu nha đầu lộn mèo một cái là được, làm được là Mộ Nhi, không được là Ngưng Nhi.
Lý Nặc đương nhiên sẽ không ngây thơ đến mức chơi dẫm nước với Mộ Nhi, hắn là người lớn rồi, người khác nhìn thấy còn tưởng hắn vẫn ngốc.
Càng quan trọng hơn là, trời vừa mưa, mặt đất rất trơn, hắn không có thân thủ như Mộ Nhi, ngã một cái thì rất đau.
Đối mặt với lời mời của Mộ Nhi, Lý Nặc khoát tay nói: “Muội tự chơi đi, ta còn chưa ăn sáng.”
Hắn chuẩn bị đi phòng bếp tìm đồ ăn, vừa mới đi đến cửa tiểu viện thì vô tình giẫm lên một vũng nước, trượt chân, thân thể mất cân bằng, mắt thấy sắp ngã đập mặt vào thềm đá trên cửa.
Một làn gió thơm đập vào mặt, Lý Nặc cảm thấy có người nắm lấy eo mình, thuận thế xoay tròn một vòng trên không trung, sau đó dựa vào một thân thể mềm mại.
Tống Giai Nhân bỏ tay ra khỏi lưng Lý Nặc, một tay khác thì cầm một mâm gỗ, trên mâm gỗ là một báo cháo và hai đĩa thức ăn.
Lý Nặc không thích ăn đồ dầu mỡ vào buổi sáng, một bát cháo và hai món ăn nhẹ là đủ, nương tử thật sự hiểu rõ khẩu vị của hắn.
Ăn cơm xong, Lý Nặc hơi kinh ngạc hỏi Tống Mộ Nhi: “Sao gần đây không thấy muội hỏi bài tập toán, Trần tiên sinh không giao bài tập về nhà sao?”
Tống Mộ Nhi vui vẻ nói: “Mấy hôm nay Trần tiên sinh không đến, tiên sinh nói bọn muội không thi khoa cử, học những thứ đó là được rồi, sau này không cần học toán nữa. . .”
Mộ Nhi rất vui vẻ, Lý Nặc rất im lặng.
Hầu như ngày nào hắn cũng nhìn thấy Trần tiên sinh ở Tống phủ, hắn còn tưởng Trần tiên sinh đi dạy học, hóa ra là đến nghe giảng.
Sau khi tiếp xúc với hàm số lượng giác, Trần tiên sinh tựa như mở ra thế giới mới, mỗi ngày đều có vô số câu hỏi, cũng may Lý Nặc cơ sở vững chức, mới không bị hỏi khó.
Hôm qua Lý Nặc cũng không thấy Trần tiên sinh, hôm nay ở nhà đọc sách một lúc lâu cũng không thấy Trần tiên sinh đến, không biết có phải là bận việc gì không, trước kia hầu như trưa nào Trần tiên sinh cũng xuất hiện, còn đúng giờ hơn cả đi làm.
Lúc này, thư viện Thanh Phong.
Trong đình nghỉ mát bên hồ, ba cặp mắt nhìn chằm chằm vào Trần tiên sinh.
Một ông lão chỉ vào hai hàng biểu thức số học trên giấy, nói: “Từ đây đến đây là thế nào? Ông không ngại thì nói rõ ra chút, chúng ta không hiểu. . .”
Trần tiên sinh mặt ngoài thì lạnh nhạt, nhưng thật ra đã mồ hôi đầm đìa.
Thật ra ông cũng không hiểu một bước này, hôm qua vốn định đến hỏi Lý Nặc, nhưng cả ngày hôm qua bị ba tên này quấn chặt, căn bản không thể thoát thân.
Ánh mắt ba người còn lại vẫn nhìn chằm chằm vào Trần tiên sinh.
Ban đầu, họ cũng tin tưởng Trần tiên sinh, nhưng theo thời gian trôi qua, họ dần dần phát hiện ra chuyện không đúng.
Thứ mà Trần Huyền Lễ giảng mỗi ngày, quả thực là thứ trước kia họ không hiểu không biết, thuộc về lĩnh vực mới trong toán học, nhưng mỗi khi bọn họ có nghi vấn, Trần Huyền Lễ không bao giờ đáp ngay, mà phải chờ một ngày sau, hôm nay bọn họ có vấn đề mới, thì Trần Huyền Lễ lại hẹn ngày hôm sau. . .
Điều này không thể không khiến người ta nghi ngờ.
Đã tranh đấu với họ Trần này cả đời, nên ba người rất hiểu tính cách của Trần Huyền Lễ.
Nếu Trần Huyền Lễ đã nghiên cứu ra những thứ này từ trước, nhất định sẽ không nhịn được mà lấy ra khoe khoang, sẽ không chờ đến bây giờ.
Lại liên tưởng đến những hành vi bất thường của Trần Huyền Lễ, họ không thể không hoài nghi, phía sau lão già này có một cao nhân chỉ điểm, người giỏi chính là cao nhân phía sau Trần Huyền Lễ.
Họ Trần này, chẳng qua là cáo mượn oai hùm, phô trương thanh thế mà thôi. . .