“Muội phu, đệ có rảnh không, giúp ta một việc. . .”
Một bóng người đi vào, phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng, Tống Du nhìn hai người tay trong tay ở bên bàn thì hơi sững sờ, sau đó lập tức lùi ra ngoài, nói: “Xin lỗi, đã làm phiền, sáng mai ta lại đến. . .”
Tống Giai Nhân rút tay về, đứng lên nói: “Ta đi tắm. . .”
Nói xong, nàng đi thẳng ra khỏi phòng.
Sau khi nàng đi, Tống Du lại đi vào, giơ ngón tay cái với Lý Nặc, kính nể nói: “Không hổ là muội phu, từ nhỏ đến lớn, ta chưa từng thấy Giai Nhân dịu dàng như vậy với ai, muội phu thật là có bản lĩnh. . .”
Không chỉ Tống Du chưa từng thấy, Lý Nặc cũng là lần đầu thấy.
Nếu không phải Tống Du quấy rầy, hắn còn có thể nhìn thêm một lúc, cho nên Lý Nặc không có giọng điệu tốt với Tống Du, tức giận nói: “Có chuyện gì?”
Tống Du đầu tiên là lấy hai quả táo từ túi vải, vừa cười vừa nói: “Đây mặc dù không phải đào do cường giả Nông gia bồi dưỡng, nhưng cũng là sản phẩm mới của Tư Nông Tự, bên ngoài không có đâu, hương vị rất không tệ, ta chỉ kiếm được hai quả, ngay cả phụ thân ta cũng không có, đệ nếm thử đi. . .”
Sản phẩm của Nông gia thường có hai loại, một loại giống như đào mừng thọ của lão phu nhân, một loại thì giống như đào tươi do Thuần Vương ban thưởng.
Loại đầu là do cường giả Nông gia tứ cảnh trở lên bồi dưỡng, mỗi ngày sẽ dùng chân khí tẩm bổ, có hiệu quả cường thân kiện thể, chữa thương giải độc.
Loại còn lại thì chỉ là chủng loại được cải tiến, nhưng không được chân khí tẩm bổ, không có hiệu quả chữa thương.
Nhưng cho dù là loại sau, thì người bình thường cũng không ăn được.
Với điều kiện của Lý phủ, loại trước khi không dễ kiếm, nhưng loại sau thì Lý Nặc thường xuyên ăn, hắn đi thẳng vào vấn đề: “Có chuyện gì, nói nhanh đi. . .”
Tống Du cười xấu hổ, móc một trang giấy từ trong ngực, nói: “Ta viết một bài thơ, muốn nhờ đệ trải chuốt giúp ta.”
Lý Nặc cầm tờ giấy hoa tiên lên xem, nói: “Thơ, lại còn là thơ tình, huynh muốn tặng ai?”
Tống Du ngượng ngùng nói: “Tặng cho một vị cô nương.”
Mặc dù y còn muốn chơi, nhưng phụ thân đã hạ lệnh, trong năm nay nhất định phải xác định hôn sự, nên y cũng chỉ đành chuẩn bị lãng từ quay đầu, trở về thành hôn.
Tam tiểu thư của Thẩm gia, gia thế và bối cảnh đều xứng đôi với y, vẻ ngoài cũng coi như đoan chính, nghe nói bình thường nàng rất thích thơ từ, thế nên y đã viết một bài.
Là học sinh của thư viện, tương lai sẽ tham gia khoa cử, vô luận là thi từ ca phú, thư pháp hội họa, hay là binh pháp hình luật… tất cả đều hiểu được một chút.
Bảo Tống Du trình bày binh pháp, y sẽ không thèm nhíu mày, nhưng phương diện thơ từ… y thật sự không giỏi lắm.
Cũng may trong nhà còn có một người am hiểu thơ từ.
Lý Nặc nhìn lướt qua, bài thơ này của Tống Du chưa nói là tốt, chỉ có thể nói là tinh tế, Lý Nặc cho rằng Tống Du muốn tặng một cô nương nào đó ở lầu xanh, nên định qua loa một chút, thấy dáng vẻ ngượng ngùng của Tống Du, hắn lại hỏi nhiều một câu: “Là cô nương nào?”
Tống Du nói: “Tam tiểu thư của Thẩm gia.”
Lý Nặc không biết tam tiểu thư của Thẩm gia là ai, nhưng có thể được Tống Du xưng hô như vậy, khẳng định không phải cô nương ở lầu xanh, điều này khiến Lý Nặc đổi ý.
Tống Du năm nay 19 tuổi, hơn Tống Giai Nhân một tuổi, muội muội đã thành thân, y làm ca ca mà vẫn độc thân.
Lý Nặc đã nghe nhị bá và lão phu nhân giục Tống Du thành hôn, mà còn là rất nhiều lần.
Gia đình từng giúp y tìm hôn sự, nhưng y không chịu đồng ý, cả ngày ra vào thanh lâu, lần này cuối cùng cũng coi như tìm được một cô nương.
Bài thơ này tặng cô ở thanh lâu thì Lý Nặc không có ý kiến.
Nhưng các tiểu thư khuê các ở Trường An, trừ nương tử nhà mình thì ít nhiều gì cũng có tài hoa, hắn thơ này của y có hơi không đáng chú ý.
Nể tình Tống Du có đồ ngon đều nghĩ đến mình, Lý Nặc quyết định giúp y một tay.
Mộ lát sau, Tống Du nhìn trang giấy trên tay, lại nhìn Lý Nặc một chút.
Hay là rất hay.
Nhưng mà cũng quá hay rồi.
Nhất là không có câu thơ nào là của mình luôn.
Nhưng không thể không nói, hay là được rồi.
Tống Du không viết được thơ hay, nhưng vẫn có ánh mắt, cho y viết cả đời y cũng không viết được câu thơ hay như vậy.
Muội phu thật là tốt.
Tam tiểu thư của Thẩm gia thích thơ từ nhất, tặng nàng bài thơ này, còn không phải dễ như trở bàn tay?
Tống Du cất bài thơ đi, cảm động nhìn Lý Nặc, nói: “Tạ ơn muội phu!”
Lý Nặc khoát tay: “Không cần khách khí, cố gắng lên, ta chờ uống rượu mừng của huynh!”
Nhìn Tống Du rời đi, Lý Nặc thầm cảm khái, mặc dù hắn không phải người của Tống gia, nhưng lại vất vả vì Tống gia.
Vừa phải chơi với cô em vợ, lại phải lo chuyện chung thân đại sự cho ông anh vợ, y bị bắt nạt, hắn còn phải ra mặt giải quyết, cha hắn cũng không tốt với hắn như vậy. . .
Có tiếng bước chân truyền vào, Lý Nặc quay người, lúc nhìn thấy nương tử thì hơi sững sờ.
Nàng mặc một bộ áo ngủ bằng tơ lụa màu hồng nhạt, chỉ có ống tay áo là thêu hoa văn xinh đẹp.
Bởi vì mới tắm xong, máu tóc đen nhánh vẫn còn hơi ướt, xõa tung trên vai, càng phụ trợ cho cái cổ thon dài trắng nõn.
Xuống thêm chút nữa, chính là cổ áo đóng chặt.
Mặc dù là đồ ngủ, nhưng vẫn che kín toàn bộ thân thể.
Nhưng trước kia, nàng đều mặc áo khoác đi ngủ.
Đây là lần đầu tiên Lý Nặc nhìn thấy nàng ăn mặc như vậy.
Áo ngủ mặc dù hơi mỏng, nhưng lại rất bó người, càng lộ dáng người thon thả của nàng, hơn nữa Lý Nặc phát hiện, nương tử vẫn có dáng người đấy. . . mặc dù không nhiều. . .
Tống Giai Nhân chú ý đến ánh mắt của hắn, giả vờ điềm nhiên như không có chuyện gì, thật ra tim đã đập thình thịch, tuy nói lần đầu mặc như vậy trước mặt Lý Nặc khiến nàng không quen lắm, nhưng mặc áo khoác ngủ lại rất khó chịu. . .