Sáng sớm, Lý Nặc đẩy cửa phòng ra với đôi mắt thâm xì.
Bởi vì vụ án hôm qua, vốn đã giày vò đến nửa đêm, sau đó công chúa An Ninh lại vào phòng hắn, hỏi này hỏi nọ, lại giày vò hơn một canh giờ.
Tối hôm qua chính là đêm hắn ngủ kém nhất trong một tháng qua.
Hắn dự định về nhà rồi ngủ bù.
Lý An Ninh lại đi vào, nói: “Huynh tỉnh rồi, để ta đưa huynh về.”
Lý Nặc nói: “Không cần, Ngô quản gia đang chờ bên ngoài rồi.”
Lý An Ninh cũng không kiên trì, nói: “Vậy cũng được, ta đưa huynh ra ngoài. . . Lần sau có vụ án, ta lại đến Tống gia tìm huynh.”
Tiếp xúc hai ngày, Lý Nặc cảm thấy công chúa An Ninh rất tốt, không chỉ giải đáp cho hắn nhiều vấn đề tu hành, mà còn chia vụ án cho hắn.
Điều này khiến Lý Nặc nhớ đến vị tiền bối đã dẫn dắt mình khi mình mới vào tòa án.
Khi đó Lý Nặc còn chưa quen với công việc, may mà có nàng kiên nhẫn chỉ đạo, Lý Nặc không hoàn thành được công việc, nàng còn chủ động giúp đỡ và chia sẻ công việc.
Có thể gặp được một tiền bối như vậy khi mới vào nghề, chắc chắn là một việc rất hạnh phúc.
Lý An Ninh đưa Lý Nặc ra cổng Tứ Phương Quán, Ngô quản gia đã ngồi chờ trên xe ngựa.
Lý Nặc lên xe ngựa, Lý An Ninh vẫy vẫy tay với hắn, nói: “Nếu như gặp khó khăn gì, có thể đến Hình Bộ tìm ta. . .”
Lý Nặc ôm quyền với nàng, nói: “Tạ ơn điện hạ!”
Ngô quản gia khởi động xe ngựa, hỏi: “Tối qua lão gia cũng ở Tứ Phương Quán, thiếu gia có thấy lão gia không?”
Lý Nặc khẽ gật đầu, nói: “Có gặp.”
Ngô quản gia hiển nhiên là đã nghe nói chuyện tối qua trong Tứ Phương Quán, cảm khái: “Công chúa An Ninh không hổ là nữ trung hào kiệt, Hình Bộ và Đại Lý Tự không phá được, công chúa điện hạ lại phá được. . .”
Lý Nặc rất hài lòng với kết quả này.
Có danh hay không, hắn không quan tâm, dù sao hắn cũng có thứ hắn muốn rồi, khi thực lực của hắn còn yếu, thì đừng gây chú ý quá nhiều thì tốt hơn.
Trở về Tống phủ, Lý Nặc kéo thân thể mệt mỏi về phòng, lên tiếng chào Tống Giai Nhân đang trang điểm: “Nương tử. . .”
Nói xong, hắn liền đi đến bên giường, ngay cả quần áo cũng không cởi, đã ngã oạch uống giường.
Bờ môi Tống Giai Nhân giật giật, nàng chưa kịp hỏi gì, tiếng hít thở đều đều đã truyền đến.
Một lát sau, nàng đi đến bên giường, giơ tay lên, giày của Lý Nặc tự động tuột ra, một chiếc chắn chậm rãi mở ra, đắp lên người hắn. . .
Khi Lý Nặc tỉnh lại, đã qua giữa trưa.
Vẫn là giường của nương tử thoải mái, quan trọng nhất là, trên giường có mùi thơm quen thuộc, khiến hắn ngủ rất an ổn, sau này tốt nhất là không ngủ bên ngoài.
Đi đến sân, Tống Giai Nhân đang luyện kiếm thấy hắn đi ra, liền nói: “Huynh dậy rồi, để ta bảo nhà bếp hâm nóng bữa trưa.”
Nàng nhét kiếm vào vỏ, đặt lên bàn.
Lý Nặc đi đến trước bàn đá, nhìn thấy kiếm của nương tử ở đây, liền tiện tay cầm lên, rút kiếm và múa vài đường xinh đẹp theo thói quen.
Thói quen này hiển nhiên không phải hắn hắn.
Lý Nặc nhìn vào trang cuối cùng trên Pháp Điển, trên trang này là chân dung một bị nam tử trung niên, cũng chính là vị hộ vệ đã ám sát sứ thần nước Sở kia.
Chân dung của gã đang sáng rực rỡ.
Hộ vệ Cố gia lần trước cũng là võ giả, nhưng chân dung của tên này chưa từng sáng lên, chứng tỏ vị thích khách nước Sở này có năng lực nào đó được Pháp Điển công nhận.
Có thể đồng thời tu hai môn công pháp đến tứ cảnh, thiên phú Võ đạo khẳng định cao hơn tứ cảnh bình thường rất nhiều.
Lý Nặc cầm kiếm vung vẩy vài lần, trong đầu tự động hiện lên mấy chiêu thức tinh diệu, nhưng thể lực của hắn có hạn, múa hai lần đã thở hồng hộc.
Xem ra, hắn lấy được Kiếm Đạo của đối phương, nhưng không thể thu hoạch tu vi của đối phương.
Nghĩ lại cũng đúng, có thể lấy được kỹ xảo mà người khác luyện tập cả đời đã rất khó tin rồi, nếu còn lấy được cả chân khí, vậy thì quá nghịch thiên rồi.
Mặc dù biết điều này là không thể, nhưng Lý Nặc vẫn hơi tiếc nuối.
Nếu hắn có tu vi tứ cảnh, dù chỉ là một ngày, một khắc đồng hồ, vậy lần sau có gặp nguy hiểm, hắn cũng không cần ký thác tất cả hi vọng lên người nương tử.
Lý Nặc vừa mới sinh ra ý nghĩ này, liền phát hiện chân dung nam tử kia bắt đầu nhấp nháy điên cuồng.
Theo chân dung nhấp nháy, tuổi thọ của hắn cũng bắt đầu giảm bớt.
Chỉ trong khoảnh khắc, tuổi thọ của hắn đã hạ xuống còn 240, đồng thời vẫn còn đang tiếp tục giảm.
Cảnh này giống như từng quen biết, khiến mí mắt Lý Nặc nhảy loạn, lập tức nói: “Ngừng, ngừng, ngừng!”
Thời gian trên Pháp Điển cuối cùng dừng lại ở 236.
Chi trong nháy mắt, hắn đã bị trừ 18 ngày tuổi thọ.
Những chuyện tương tự từng xảy ra khi Lý Nặc đổi năng lực thư pháp của Cố Yên Nhiên.
Nhưng lần đó chỉ giảm một ngày, lần này. . . nếu Lý Nặc không dừng lại kịp, không biết hắn đã bị trừ bao nhiêu.