“Không quá.” Lý Nguyên nhấp ngụm trà, nói: “Mặc dù hình phạt hơi nặng, nhưng vẫn nằm trong phạm vi cho của pháp luật! Không hổ là con trai của Đại Lý Tự Khanh, luật pháp đã được ngươi dùng đến cực hạn, có điều. . .”
Gã chợt đổi giọng, vừa cười vừa nói: “Phụ thân ta là nhất đẳng hầu tước, ta là trưởng tử của hầu phủ, tất cả bản án từ tử hình trở xuống, đều có thể dùng bạc chuộc tội, 100 trượng và tù 2 năm, tiền phạt là 300 lượng. . .”
Đùng!
Gã vỗ một tờ ngân phiếu lên bàn, nói: “Đây là 500 lượng, không cần trả lại, 200 lượng còn lại coi như tiền thưởng ba vị huynh đài kia.”
Ngông cuồng!
Thật sự quá ngông cuồng!
Ba người Tống Du và Chu Ngọc nghe vậy thì mặt đều đỏ lên, nhưng cũng chỉ có thể nén giận.
Giờ phút này, bọn họ mới chính thức cảm nhận được, Thục Hình là một chuyện buồn nôn đến mức nào.
Khi bọn họ dùng bạc chuộc tội, bọn họ không cảm thấy gì.
Nhưng khi bọn họ biến thành người bị hại, nhìn người khác dùng Thục Hình, thì cảm nhận là hoàn toàn khác biệt.
Nhìn sắc mặt gợi đòn của Lý Nguyên, bọn họ chỉ hận không thể xông lên cho gã vài quyền.
Thế nhưng chỉ có thể tưởng tượng thôi.
Thục Hình là
Đại Lý Tự Khanh Lý Huyền Tĩnh rất lợi hại, nhưng ngay cả người có quyền thế ngập trời như y, cũng phải chờ người ta dùng Thục Hình xong mới tìm cái cớ khác để diệt trừ cả nhà người ta.
Lý Nặc nhìn dáng vẻ ngông cuồng của tên kia, chỉ muốn xông lên cho gã vài quyền.
Những ngày nay, ỷ vào quyền thế của phụ thân, hắn thấm án phán án, có thể nói là vô cùng thuận lợi, ai cũng phải nể tình.
Hôm nay là lần đầu tiên hắn ăn quả đắng.
Mấu chốt là, hắn rất hiểu luật pháp Đại Hạ, cũng biết tên này nói không sai.
Mẹ nhà nó, tức chết mà!
Lý Nguyên nhìn dáng vẻ tức giận của Lý Nặc, trong lòng rất sung sướng.
Gã không muốn đắc tội với con trai của Lý Huyền Tĩnh, chỉ bởi vì gã không muốn, chứ không phải gã không dám đắc tội.
Lý Huyền Tĩnh thì sao, cho dù quyền lực ngập trời thì cũng không quản được phủ Vân Dương Hầu.
Thế nào, có tức không?
Lý Nặc rất tức, chỉ hận không thể xông lên đánh tên này một trận, sau đó hắn liền ý thức được một vấn đề.
Hử?
Không đúng!
Phụ thân mình cũng là quan to tam phẩm, cùng cấp với Vân Dương Hầu, Lý Nguyên có đặc quyền gì, hắn cũng có đặc quyền đó.
Thục Hình, hắn cũng dùng được.
Ầm!
Nói làm là làm, mặc dù không có tu vi, nhưng kinh nghiệm của cường giả tứ cảnh nước Sở vẫn chưa hết hạn, một quyền này của Lý Nặc rất nhanh, Lý Nguyên căn bản không phản ứng kịp.
Chờ gã ý thức được gì đó, giận dữ muốn phản kháng, thì lại phát hiện mình căn bản không động đậy được.
Mấy tên tùy tùng sau lưng Lý Nguyên đang định ra tay, lại bị một sức mạnh vô hình ép cho nằm rạp ra đất, không thể động đậy, lão già kia đang định hành động, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi.
Bốn ông lão áo xám đã xuất hiện đối diện lão từ bao giờ.
Lão cảm nhận được áp lực cực mạnh từ trên người bốn người này.
Nếu lão ra tay, đối phương cũng sẽ ra tay.
Nhìn Lý Nguyên bị hành hung, lão chỉ thở dài, chỉ có thể đứng yên tại chỗ.
Lý Nặc và Ngô quản gia rất ăn ý, cho dù Lý Nguyên là võ giả Tố Thể cảnh, hắn cũng dám ra tay trước, quả nhiên, Lý Nguyên chỉ đứng yên không nhúc nhích, để cho hắn đánh đến sướng tay.
Không biết có phải ảo giác hay không, hắn luôn cảm thấy mỗi một đòn của mình lên người Lý Nguyên, thì bình cảnh trong người lại lỏng hơn một tia, bởi vậy hắn càng đánh càng hưng phấn, càng đánh càng thuận tay.
Ba người Tống Du, Chu Ngọc và Bùi Tuấn nhìn cảnh này, trong lòng thấy rất hả giận.
Tống Du lại vô cùng cảm động, Lý Nặc mặc dù không phải phải muội phu ruột của mình, nhưng lại còn thân hơn cả cha ruột, Tống Du có thể chắc chắn rằng, coi như là cha ruột thì cũng không giúp mình đến mức này.
Nếu mình mà là nữ nhi, chỉ sợ đã không nhịn được mà ôm ấp yêu thương Lý Nặc rồi.
Các nữ tử Ngọc Âm Các nhìn thấy cảnh này, tất cả đều kích động nắm chặt song quyền mềm mại, sùng bái mà hâm mộ nhìn bóng người kia.
Tuy nói bạo lực là không tốt, nhưng vị công tử này vô cùng tuấn tú, dù đánh người cũng có mị lực, cũng quyến rũ và cuốn hút hơn người.
Nữ tử xinh đẹp đứng sau lưng Lý Nặc, nhìn hắn đang điên cuồng tát Lý Nguyên, trong lòng của nàng cũng thấy rất thoải mái.
Lúc nhìn vào Lý Nặc lần nữa, trong đôi mặt đẹp câu hồn người kia lại lóe lên ánh sáng khác thường. . .
“Phù. . .”
Không biết đánh bao lâu, Lý Nặc đặt mông ngồi trên ghế, thở một hơi thật dài.
Với cơ thể yếu đuối này của hắn, chút vận động này đã coi là nhiều rồi.
Lý Nguyên bị hắn đánh đến không nhận ra luôn rồi, cũng đã hôn mê bất tỉnh.
Năng lực kháng đòn của võ giả Tố Thể cảnh hơn hẳn người thường, nhưng cũng không phải vô hạn.
Họ bị đánh cũng sẽ đau, chỉ là nhẫn nại hơn người thường mà thôi.
Nhưng nếu Lý Nguyên luyện được nội tức, người bình thường như Lý Nặc mà không sử dụng vũ khí thì căn bản không uy hiếp được gã.
Một quyền đánh lên người Lý Nguyên, kẻ đau chính là Lý Nặc.