TRUYỆN FULL

[Dịch] Quỷ Dị Nhật Lịch

Chương 217: Gieo Thiện Nhân, Được Thiện Quả!!!

Phù Giai nói: "Tìm một góc không người là được, địa điểm an toàn mà tôi lựa chọn để quay về, đều là ở gầm giường phòng bệnh của tôi."

"Chức nghiệp này thật thú vị, có phải sau khi hôn tôi, cậu có thể đi vào thế giới mà tôi đang nghĩ đến hay không?"

Phù Giai thở dài, nói: "Cô đoán đúng rồi đó, cho nên tôi chỉ lựa chọn người mà mình tín nhiệm nhất để làm 'định vị GPS' cho mình thôi."

"Bởi vì nếu cô muốn hại tôi, cô chỉ cần nghĩ đến một nơi nào đó cực kỳ nguy hiểm, là có thể khiến cho tôi chết bên trong thế giới lữ hành."

Vốn dĩ Tiểu Thi còn vô cùng hâm mộ người lữ hành, nhưng nghe đến đó, cô lại không còn hâm mộ đối phương nữa.

Tiểu Thi nói: "Tần Trạch tiên sinh là ân nhân của tôi đó, chuyện này thật là trùng hợp nha. Tôi nghĩ rằng, hôm nay anh ấy tới tìm cậu nhất định là do xu hợp rồi."

"Xu hợp sẽ mang đến vận khí gia trì và một chút thần tích không thể giải thích được. Nói vậy, cậu gặp được tôi cũng coi như được vận khí của anh ấy gia trì rồi?"

"Cho nên tôi sẽ không hại cậu đâu. Nhưng mà... cậu có thể nhận lời làm giùm tôi một chuyện hay không?"

Phù Giai nói: "Cô nói đi."

"Nếu trong đầu tôi hiện ra bà ngoại của tôi, cậu có thể trở lại thế giới khi bà ngoại tôi còn sống hay không?"

Đương nhiên Phù Giai đã từng thử nghiệm loại chuyện này, đó là lợi dụng năng lực lữ hành trở lại quá khứ, nhưng không thể được, cậu ấy chỉ có thể lập tức đi vào bất cứ thế giới hoặc một nơi nào đó trên thế giới này, nhưng không thể quay về quá khứ.

Nói chính xác hơn, Phù Giai đã từng thử nghiệm, cũng thành công lữ hành, chẳng qua nơi mà cậu ấy trở lại vốn không phải quá khứ.

Vừa nghe đến đây, cậu đã đoán được bà ngoại của Tiểu Thi là có chuyện gì xảy ra rồi, trên mặt có chút bất đắc dĩ nói: "Tôi chỉ có thể đi đến thế giới mang tính khái niệm như hoạt hình, điện ảnh và truyền hình. Tiểu thuyết, trò chơi hoặc thế giới giả tưởng đều được, kể cả một nơi nào đó trong hiện thực cũng không thành vấn đề, nhưng phải cùng tuyến thời gian. Nếu phải về quá khứ..."

"Tôi lấy một ví dụ, nếu trong đầu cô hiện ra dáng vẻ của bà ngoại, đúng là tôi có thể lữ hành đến thế giới của bà ngoại cô sau khi hôn cô."

"Nhưng thế giới mà tôi bước đến kia, chỉ là ảo cảnh thuộc về một mình cô thôi, cô có hiểu được không? Nó không phải quá khứ, nó chỉ lấy quá khứ làm tiết điểm, rồi từ đó triển khai thành một loại ảo tưởng, một chút khả năng thôi."

"Hơn nữa, khi tôi bước vào loại thế giới này, sẽ không thể mang về bất cứ vật phẩm gì cả."

Tiểu Thi cúi đầu, nhẹ giọng nói:

"Tôi không cần cậu mang về bất cứ vật phẩm gì hết, chỉ cần cậu... Nói cho bà ngoại biết rằng, Tiểu Thi trong tương lai rất nhớ bà. Sau đó cậu nói phản ứng của bà ngoại cho tôi biết là được, có thể chứ?"

"Tôi không vội đâu." Cô lại bổ sung một câu.

Kỳ thật Phù Giai không hề muốn thay người khác lữ hành, chỉ vì nhìn thấy mong muốn tràn đầy trong mắt Tiểu Thi, cuối cùng cậu ấy vẫn gật gật đầu.

Rốt cuộc là vì sao cách ăn mặc của chị gái xinh đẹp này lại phong trần như thế?

Vì sao rõ ràng cô ấy có gương mặt vô cùng thanh thuần, nhưng lời nói cử chỉ lại ẩn chứa nồng nàn mị thái đến vậy...

Cậu ấy không dám nghĩ nhiều, nhưng vẫn có thể cảm nhận được vẻ hồn

"Được rồi, sau khi đạt được món quà đưa cho Tần Trạch tiên sinh, tôi sẽ giúp cô đi qua gặp gỡ bà ngoại của cô!"

Tiểu Thi cười nói: "Vậy về sau mỗi khi cậu cần đi du lịch, đều có thể tới tìm tôi, thậm chí, tôi còn có thể chủ động đến bệnh viện tâm thần tìm cậu nữa."

"Thật ư? Thế thì tốt quá rồi! Rốt cuộc tôi cũng không cần hôn đàn ông nữa! Nhưng... Chị gái à, làm như vậy… có phải hơi quá xúc phạm cô hay không?" Trong lòng Phù Giai luôn có cảm giác, mình cứ một mực hôn con gái nhà người ta như vậy, sẽ có chút ám muội.

Tiểu Thi lắc đầu nói: "Trên thế giới này đã không còn bất cứ chuyện gì có thể xúc phạm đến tôi được nữa rồi."

...

...

Hữu Khoa Tân Thành.

Ở thời điểm Tần Trạch rời khỏi bệnh viện tâm thần, trong đầu hắn đã vang lên đoạn nhắc nhở về hành vi xu hợp thành công.

Hơn nữa lần này còn là cấp viên mãn hiếm thấy, có điều… lời nhắc nhở hơi bị kỳ quái.

【 Về bản chất, tán tài chính là một lần làm việc thiện. Gieo thiện nhân, được thiện quả, thiện nhân đã trồng xuống rồi, kế tiếp chỉ cần đợi cho thiện quả đến là xong.

Đạt được thiện quả: Hiệu quả không biết.

Đạt được buff cấp viên mãn: Ngàn vàng tiêu hết còn trở lại. 】

Ngàn vàng tiêu hết còn trở lại, hiệu ứng buff này làm trong lòng Tần Trạch có thêm vài phần chờ mong với lần đánh bạc sắp tới.

Hắn không biết thiện quả là cái gì, càng không biết hai người lịch cũ hoang dã mà mình từng trợ giúp lúc trước đã phát sinh một lần gặp gỡ định mệnh.

Lúc này, Tần Trạch đang bận thử nghiệm phạm huý.

Sau khi về đến nơi ở của mình, hắn bắt đầu tự hỏi một chuyện—— Đánh bạc sẽ mang đến phản ứng vặn vẹo trong trường hợp như thế nào?

Lại nói, đánh bạc vốn không phải hành vi mà một người có thể hoàn thành được, ít nhất hắn cũng cần tìm một người khác, như vậy hắn nên cùng đối phương tiến hành loại phương thức đánh bạc nào để độ mạo hiểm của lần phạm huý này giảm xuống mức nhỏ nhất đây?

Tần Trạch đã nghĩ đến vài loại khả năng.

Những tình huống vặn vẹo sẽ phát sinh trong quá trình đánh bạc, hoặc là tiền đặt cược, hoặc là nội dung đặt cược, hoặc là trạng thái của con bạc.

Cân nhắc đến hành vi đánh bạc đương nhiên phải có ít nhất là hai người cùng tham gia, thậm chí là càng nhiều người cùng tham gia, bởi vậy Tần Trạch lo lắng vặn vẹo sau đánh bạc, sẽ lan đến người cùng đánh bạc với hắn.

Mà nguyên tắc phạm huý khi hành vi có thể gây ảnh hưởng đến nhiều người, chính là —— không làm liên lụy tới người vô tội.

"Đi tìm một tên ma cờ bạc chết chưa hết tội ư? Không... Khái niệm chết chưa hết tội này vốn không phải do ta đến quyết định. Nếu đối phương là người bình thường, nên để pháp luật bình thường đến chế tài hắn. Quên đi, cứ tới hỏi Hoắc Kiều thấy thế nào trước đã."

Phương hướng lớn hỏi Hoắc Kiều, chi tiết nhỏ hỏi Lạc Thư.

Tần Trạch nhanh chóng liên hệ với Hoắc Kiều.