"Nên nhớ làm việc gì cũng phải động não. Loại người không biết quý trọng chính mình, sẽ không nhận được người khác cảm kích, chỉ làm bản thân bị người khác xa lánh mà thôi."
Lê Lộ nghiêm túc gật gật đầu, cô ấy thực sự tiếp thu những lời Tần Trạch vừa nói.
Tần Trạch cũng không tiện trách cứ cô ấy thêm, dù sao vừa rồi, cô ấy làm như vậy cũng vì muốn giúp đỡ hắn mà thôi.
Nhưng thông qua tình huống vừa rồi hắn đã biết bệnh tật của Lê Lộ cũng như vì sao cô ấy lại trở thành mục tiêu cực khổ của người khác, mà nói chính xác hơn là hắn rồi —— Bởi vì cô ấy không nắm chắc được cái gọi là cảm giác ranh giới.
Mỗi khi cô ấy làm chuyện gì cũng rất dễ dàng dùng sức quá mạnh, kể cả hảo cảm không hiểu vì sao lại có với bản thân hắn hay là thái độ quá mức nhiệt tình, quá mức lao lực khi trợ giúp người khác...
Sau khi nhắc nhở hai câu, Tần Trạch lập tức rời khỏi nơi ở của Lê Lộ. Đầu tiên hắn đi trả chiếc đồng hồ kia cho chị Hà, sau đó lái xe đi thẳng tới khách sạn gần công viên giải trí
...
...
Phòng số 13, lầu bảy, khách sạn Hòa Lang
Trong phòng có một nam một nữ.
Thoạt nhìn người đàn ông có tuổi chừng 35, 36, còn cô gái kia, tuy tuổi thật 20, nhưng dung mạo non nớt, thoạt nhìn chỉ khoảng 16, 17 tuổi.
Hai người có số tuổi vô cùng chênh lệch, đứng chung một chỗ, miễn cưỡng cũng có thể xem như cha và con gái.
Cô gái nọ trên mũi có khuyên, trên lưỡi cũng có khuyên, còn có xăm hình trên ngực với mái tóc vàng buộc hai đuôi ngựa, trên người mặc một chiếc jacket ngắn tay bằng da, phối hợp với chiếc quần short ngắn ôm mông, và một đôi tất họa tiết sọc ngựa vằn.
Về thị giác, cách ăn mặc này có thể triệt để kích thích dục vọng nguyên thủy của đàn ông trên diện rộng.
Trang điểm diễm lệ, phối hợp với thứ nước hoa thấp kém, đầy khí phong trần.
Nếu ở ban ngày, có lẽ cô gái này sẽ bị người ta nói là chủng tộc Punk Rock.
Nếu là buổi tối, khi đi ở trên đường nhất định sẽ có người tiến lên hỏi giá, hơn nữa, với nhan sắc này, cô gái trước mắt hoàn toàn có thể xếp vào loại ‘Tám trăm kiếm lớn, ba ngàn không thiệt’.
Cô gái nọ cởi đôi giày trên chân ra, sau đó nửa quỳ trên chiếc giường đệm nước, ôm lấy người đàn ông kia, lại dùng gương mặt được trang điểm vô cùng rực rỡ của mình, nhẹ nhàng cọ vào chòm râu dưới cằm đối phương.
"Ba ba, ba có đưa con đi công viên giải trí chơi không?"
"Đương nhiên rồi, bảo bối, chỉ cần con muốn, đều có thể."
"Vậy về sau con có thể đến nhà của ba ba ở lại không?"
"Đương nhiên..." Người đàn ông mở miệng nói, nhưng lại có chút do dự, ngập ngừng.
Một khắc này, đột nhiên gã nghĩ tới vợ và con chân chính của mình. Gã nhớ ra hôm nay là ngày quốc tế thiếu nhi, nhớ đến món quà nhỏ mình đã chuẩn bị cho vợ và con mình, cũng nhớ ra hôm nay, lẽ ra gã phải đưa đứa nhỏ trong nhà đi chơi vòng đu quay và vòng xoay ngựa gỗ.
Con nhà gã mới có bảy tuổi.
Càng nghĩ, trên mặt gã càng lộ ra vẻ ảo não.
Cô gái nọ cũng chú ý tới vẻ do dự trên gương mặt người đàn ông kia, cô lập tức dán mặt mình lên lồng ngực người đàn ông ấy, có vẻ như muốn cẩn thận lắng nghe nhịp tim của đối phương.
Trên mặt cô gái lộ ra một chút khó xử, đấu tranh tư tưởng.
Bởi vì từ trước đến nay, đại đa số những người đàn ông cô ấy dụ dỗ đều sẽ không tỏ ra bất cứ do dự nào.
Cô muốn bọn họ làm chó cho mình, muốn bọn họ liếm giày cho mình, bọn họ cũng không có lấy một chút chần chừ nào, càng đừng nói đến chuyện hứa hẹn cho cô bước vào ngôi nhà của họ. Đại đa số những người đàn ông kia đều sẽ đồng ý và tình nguyện cho cô ấy bước vào nhà mình.
Nhưng cô ấy không hề rời đi, chỉ mạnh mẽ giữ người đàn ông ấy ở lại trong khách sạn cùng mình vài ngày.
Mấy ngày nay, cô ấy đã đóng vai rất nhiều nhân vật, đóng vai con gái, đóng vai vợ hiền, đóng vai hầu gái, thậm chí còn đóng vai mẹ và chủ nhân.
Cô ấy biết rất nhiều, và mỗi một kiểu đều đủ để lấy lòng đàn ông, lấy lòng các loại đàn ông khác biệt.
Rất nhiều người đàn ông đều không thể quên được cô ấy, nhất là loại người mà thói trăng hoa đã ăn sâu vào cốt tủy.
Ngày hôm đó, ngay tại một khắc cô ấy bị Nhật Lịch lựa chọn kia, khi mà kỵ yêu đương, cấp bậc cực khổ ập đến, số mệnh của cô ấy đã được định trước là hoàn toàn vô duyên với những từ như thanh thuần, hồn nhiên, thánh khiết …
Nhưng cũng may, cô ấy có rất nhiều, rất nhiều đàn ông.
"Ba đang do dự, chẳng lẽ ba không muốn con đến nhà ba ở?"
"Đúng vậy... Không, không phải... Không đúng... Cô không thể đi... Có thể đi..." Từng lời nói đứt quãng của người đàn ông nọ vang lên, chỉ cần nghe cũng biết đối phương đang đấu tranh tư tưởng vô cùng dữ dội.
Dục vọng bị phóng đại lên vô số lần, mê hoặc gã, làm cho gã nghĩ rằng mình nên nghe theo đề nghị của cô gái trước mắt, để rồi tiếp theo, hai người bọn họ, gã và cô gái này sẽ chìm đắm trong một loại hoạt động vô cùng vui sướng.
Nhưng ý thức trách nhiệm vô hạn trong lòng, tình yêu thương sâu đậm dành cho vợ con lại trở thành con sông đào bên ngoài thành, một mực bảo vệ ý thức của gã.
Hô hấp của gã càng ngày càng trở nên dồn dập, mùi nước hoa trên người cô gái nọ đang kích thích thân thể gã.
Cô gái đưa ánh mắt vô cùng kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt mình, thật khó mà tưởng tượng nổi, rõ ràng đối phương chỉ là một người bình thường, lại có thể chống cự mị lực của "Gái đứng đường" lâu đến thế.
Đúng vây, cô ấy là người lịch cũ, chức nghiệp · gái đứng đường.
Toàn bộ lý do khiến Nhật Lịch giao cho cô chức nghiệp này, có liên quan đến bảy ngày đọa lạc mà thê thảm của cô.
Nhưng đổi lại, trên thế gian này không còn một người đàn ông nào có thể từ chối cô được.
Cô gái ấy đã nghĩ như vậy.
Sau khi có được Nhật Lịch chừng nửa năm, cuối cùng cô cũng hoàn thành vụ báo thù của mình, và phát hiện ra rằng chỉ cần không phạm húy, thì cuộc đời của cô ấy có thể trôi qua tương đối êm đềm.
Nhưng vĩnh viễn cô ấy cũng không thể quay về cuộc sống trước kia, ngay cả cuốn Nhật Lịch rách nát này cũng cho cô một chức nghiệp sỉ nhục.
Dường như cô ấy chỉ có thể làm một con kỹ nữ dơ bẩn mà thôi.