TRUYỆN FULL

[Dịch] Quỷ Dị Nhật Lịch

Chương 185: Tầng Thứ Hai!!!

Khác với tiểu đội bốn người do Giản Nhất Nhất cầm đầu, sau khi tiểu đội của Kiều Vi chấm dứt hành động, chẳng có người nào đi phân phối hành động, bởi vậy hết thảy mọi hành động của bọn họ đều dựa vào ý chí của Kiều Vi.

Đột nhiên nam đầu trọc phát hiện, sau khi gã giết chết một con khôi lỗi tơ tằm, mở ra một lỗ hổng, thân thể gã lại không dựa theo ý tứ của chính gã để tiến về phía trước, mà một loại lực lượng nào đó lại mạnh mẽ mang theo gã đi về một phương hướng khác.

"Mẹ nó, là cô đang khống chế tôi sao?" Nam đầu trọc nghi hoặc hỏi.

"Ừm, xem ra quy tắc này cho rằng tôi càng thích hợp làm lãnh tụ hơn anh." Kiều Vi vừa quan sát bốn phía vừa trả lời.

"Chém sọ não, cô sẽ không hố chết tôi chứ? Ở loại thời điểm này, hẳn là cô nên để tôi rời khỏi vòng vây mới đúng!" Nam đầu trọc có chút khó chịu nói.

Tuy chính gã cũng thừa nhận rằng thực lực của mình không bằng nữ ma đầu này, nhưng tuyệt đối không muốn để đối phương tùy ý khống chế như vậy.

Kiều Vi không nhìn nam đầu trọc, cô đang ở trong trạng thái "Không ngừng khôi phục năng lực hành động" liên sát địch nhân.

Cô vừa giết quái vừa khoái trá đáp lời: "Anh ở tại vị trí đó hấp dẫn mục tiêu rất tốt. Hiện tại tôi đang cần thí nghiệm, nếu tôi dứt khoát phá hủy chướng ngại vật ngăn lại cửa vào tầng tiếp theo, chúng ta có thể sẽ tiến vào tầng tiếp theo trước thời hạn, không cần phải toàn bộ diệt quái vật hay không."

Nam đầu trọc giận dữ: "Cô coi tôi là đạo cụ của cô hả?"

Kiều Vi đúng lý hợp tình đáp lại: "Nếu quy tắc là như thế, chẳng phải chúng ta tiếp nhận nó sớm hơn một chút càng tốt hay sao? Hơn nữa, nếu người bị điều khiển là tôi, tôi cũng sẽ đề nghị anh làm như vậy."

Nam đầu trọc vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu: "Cô không lo lắng tôi sẽ bị quái vật chém chết ư?"

Kiều Vi cười nói: "Trên thế giới này, chỉ có duy nhất một người đáng để tôi lo lắng, đó chính là chồng của tôi, còn anh coi như xong."

Nam đầu trọc xì một tiếng khinh miệt: "Thứ trọng sắc khinh bạn!"

Cứ như vậy, hiện giờ ở bên trong Tháp Tằm đang có hai đội ngũ chiến đấu tại hai tầng khác biệt nhau.

Một đội của Kiều Vi, một đội của Tần Trạch.

Hai đội ngũ đều thích ứng với quy tắc cực nhanh, và không ngừng hướng về phía đỉnh tháp.

Về tin tức Lê Lộ thăm dò nhận được, nội dung lý giải của Tần Trạch hơi kém hơn Giản Nhất Nhất một chút.

Suy cho cùng, Giản Nhất Nhất cũng nắm giữ được rất nhiều tri thức lịch cũ, còn Tần Trạch mới chỉ chập chững bước vào lĩnh vực này mà thôi, bởi vậy khi hắn nhìn thấy những hình ảnh kia, trong đầu vẫn chưa thể mường tượng ra đây là cuộc chiến giành lãnh thổ giữa Trị Thần và Trị Thần đọa lạc.

Nhưng đương nhiên hắn vẫn lưu trữ tin tức này vào trong đầu: "Hiện giờ không hiểu, sau khi trở về, hỏi tổ trưởng một chút sẽ biết, chưa biết chừng, tổ trưởng sẽ tìm ra manh mối về lối đi bị ẩn giấu."

Quá trình đếm ngược chấm dứt rất nhanh, thời gian thăm dò về không.

Tần Trạch chú ý tới tầng kế tiếp có hai cái cửa vào. Ở trong mắt hắn cũng hiện ra hai mũi tên.

Nói cách khác, nếu cộng cả cánh cửa ra vào của tháp, tầng này có tổng cộng là ba con đường.

Vì thế, trong đầu Tần Trạch bắt đầu xây dựng nên bản đồ.

"Một mũi tên chỉ về phía trước, ý là đi lên một tầng trên."

"Một mũi tên khác chỉ về bên trái..."

"Đầu tiên ta phải hiểu được rằng, trong nhiệm vụ chi nhánh có một cái là tìm kiếm người vô cùng quan trọng, gặp mặt cô."

"Hơn nữa, có vẻ như nhiệm vụ hồng nhạt của Cố An Tuân đang muốn cho ta thấy rằng, bản thân có thể thông qua hành vi xu hợp của hắn, để gặp lại Kiều Vi?"

"Như vậy xem ra, mỗi tầng của tòa tháp này sẽ có hai khu đại điện."

"Nếu ta lựa chọn mũi tên chỉ về bên trái, có khả năng ta sẽ tiến vào đại điện bên phía Kiều Vi?"

Tần Trạch cho rằng đây là suy đoán hợp lý.

Nếu Kiều Vi thật sự ở đây, hơn nữa mỗi tầng của Tháp Tằm chỉ có duy nhất một đại điện, như vậy theo lý thuyết, Kiều Vi tiến vào tòa tháp này trước bọn họ, cô ấy cùng sẽ quét sạch toàn bộ quái vật ở nơi này trước bọn họ.

Mà hiện giờ quái vật trong tầng này lại bị tiểu đội của bọn họ giải quyết.

Chuyện này đã đủ để nói lên vài điều rồi, hoặc là Kiều Vi còn chưa tiến vào tòa tháp này, hoặc là cô ấy ở đầu bên kia tháp.

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết để xây dựng nên suy đoán này chính là —— người Cố An Tuân đang tìm kiếm, cùng với người quan trọng được nhắc đến bên trong nhiệm vụ chi nhánh, đều chỉ về phía Kiều Vi.

Tần Trạch cũng không để ý đến thời điểm đôi bên gặp mặt, sẽ khiến Cố An Tuân cũng gặp được Kiều Vi. Trên thực tế, nếu Cố An Tuân gặp được Kiều Vi —— rất có khả năng Kiều Vi sẽ làm cho Cố An Tuân triệt để hết hy vọng.

Đây cũng là chuyện tốt mà.

Nhưng hắn có chút không xác định được, nếu để cho Kiều Vi và mình gặp nhau, thì trong suốt quá trình này, tổ trưởng sẽ có thái độ như thế nào?

Tuy tổ trưởng chưa nhìn thấy mặt Kiều Vi, nhưng gã và cả Lam Úc đều trông thấy Tiểu Kiều rồi.

Tiểu Kiều với Kiều Vi giống nhau như đúc. Hơn nữa ảnh chụp của Kiều Vi cũng chẳng khó tìm.

"Quên đi, đi một bước xem một bước vậy, nếu Kiều Vi lựa chọn bên trái, như vậy ta không cần qua bên đó, bởi vì qua bên ấy chẳng những không có quái vật để giết, còn không có manh mối để lấy. Chỉ cần gặp mặt cô ấy ở tầng đỉnh cao nhất là được."

Kỳ thật Tần Trạch còn khát vọng được gặp Kiều Vi hơn bất cứ người nào khác, nhưng tình yêu trong lòng hắn lại bao hàm cả khả năng khắc chế chính mình.

Hắn cũng cần một chút thời gian, để phán đoán xem nếu hiện tại mình gặp được Kiều Vi, bản thân nên làm như thế nào để tránh mâu thuẫn có thể phát sinh ra.

Nghĩ đến đây, Tần Trạch lập tức lựa chọn đi lên trên.

Ngay tại khoảnh khắc hắn làm ra lựa chọn, trong mắt đã xuất hiện nhắc nhở【 tầng thứ hai 】.

Tiếp đó, hắc ám trực tiếp bao phủ cả tòa đại điện.

...

...

Lê Lộ mở to hai mắt, vốn dĩ đang đi theo ba người Lam Úc, Cố An Tuân và Giản Nhất Nhất, trong lòng cô cảm thấy vô cùng yên tâm, cũng có sức mạnh hơn... Nhưng ở thời điểm mở to mắt, cô chợt phát hiện chung quanh mình không có một ai.

Trong lòng Lê Lộ lại rơi vào sợ hãi.

"Mấy, mấy, mấy ... mấy anh đang ở nơi nào?"

Âm thanh mang theo nỗi bất an rõ rệt lập tức vọng lại, hơn nữa bởi vì Lê Lộ sợ tới mức khi nói chuyện khóe miệng khẽ run run, khiến cho âm thanh phản hồi càng mang theo nỗi bất an rõ ràng hơn.

Nhưng điều đáng sợ nhất lại chính là câu hỏi ấy —— không có hồi âm.