Kiều Vi giả vờ như vô tình liếc mắt nhìn Cố An Tuân một cái, cô cần phải giải quyết thứ phiền toái này đi.
Vì thế, cô cười cười nhìn về phía Giản Nhất Nhất: "Hình xăm của anh rất thú vị. Đúng rồi, anh đã có người yêu chưa?"
Lại nói, Giản Nhất Nhất yêu rất nhiều người, yêu chúng sinh, yêu Lam Úc, Lạc Thư, Tần Trạch, Du Tập, Hoắc Kiều, Lâm An, Trình Vãn, Đỗ Khắc...
Cũng có rất nhiều người yêu gã.
Tất cả mọi người đều yêu thương người đàn ông ấm áp giống như một bà mẹ này.
Nhưng người được nhiều người yêu như thế lại không nhất định sẽ có người yêu.
Giản Nhất Nhất lắc đầu cười nói: "Không có đâu, tôi còn chưa gặp được người mà mình ngưỡng mộ trong lòng."
Kiều Vi nhướng mày cười: "Hóa ra là cẩu độc thân. Ừm… nam hình xăm à, tôi biết anh có ý tốt, nhưng mà anh cứ yên tâm đi, mỏ neo của tôi còn vững chắc hơn cả anh nữa đó, bởi vì ở quê hương của chúng ta, tôi có người mà mình yêu sâu đậm nhất."
"Chỉ cần có anh ấy ở đó, tôi sẽ hiểu được, mình chân chính thuộc về nơi đâu, và ở cùng anh ấy mỗi ngày, đều làm tôi cảm thấy nhiệt tình yêu thương cuộc sống."
"Nhưng mà anh sẽ không hiểu được đâu."
Đúng là Giản Nhất Nhất không thể phủ nhận điểm này.
Nhiệt tình yêu thương cuộc sống sẽ neo đậu bản thân tại thế giới chân thực, có thể tránh bị ăn mòn, tránh bị lạc ở thế giới lịch cũ.
Mà không cần phải nghi ngờ, ước hẹn răng long đầu bạc cùng người chính là điều tốt đẹp nhất.
Giản Nhất Nhất sợ hãi bản thân có thể chết đi bất cứ lúc nào, cho nên từ trước đến nay, gã vẫn không dám đi tìm kiếm một người như vậy.
Gã chỉ có thể hâm mộ nói: "Là tôi đã mạo phạm rồi. Người yêu của cô đúng là một người hạnh phúc."
"Tôi cũng rất hạnh phúc nha. Tôi và anh ấy đã kết hôn rồi, chờ tôi làm xong chuyện của mình, sẽ trở về đi tìm anh ấy." Kiều Vi vui vẻ nói.
Giản Nhất Nhất rất thích mối quan hệ như thế này. Ở trong quá trình trả giá, bọn họ có thể coi những gì bản thân trả giá là hạnh phúc cho riêng mình.
Người như vậy làm sao có thể là người lịch đen được?
Nghĩ đến đây, tâm trạng của gã đã tốt hơn rất nhiều rồi.
Gã không cần biết nữ áo choàng này là ai, cũng không cần biết vì sao nữ áo choàng này lại mạnh mẽ như vậy, ít nhất gã biết đối phương không phải địch nhân là được rồi.
Lê Lộ là một cô gái, cô ấy cũng hi vọng mình có thể gặp được một người như vậy.
Lam Úc chợt nhớ về cô gái đã chết đi kia, trong lòng rơi vào ảm đạm.
Chỉ có một người khẽ khom lưng xuống, hai vai run nhè nhẹ.
Đau, rất đau, đau đến mức gã có cảm giác thế giới quanh mình bắt đầu sụp đổ.
Đương nhiên Cố An Tuân nghe hiểu được người mà Kiều Vi đang nói đến là ai. Kỳ thật gã đã biết điều này từ lâu rồi.
Nói chính xác hơn là từ sau khi gã biết người điều khiển nhóm bọn họ chính là Tần Trạch... trong lòng gã đã dâng lên một loại dự cảm không tốt rồi.
Hiện tại, loại dự cảm này đã biến thành hiện thực.
Là ở ngay trước mặt gã, Nữ Thần yêu dấu của gã lại thẳng thắn biểu đạt tình yêu sâu sắc đến tận linh hồn với một người đàn ông khác.
Ngay cả chính bản thân gã đều cảm nhận được, tình yêu như vậy vô cùng thần thánh.
Hóa ra tất cả mọi cố gắng của gã đều nhằm mục đích phá hư thứ tình yêu như vậy!
Hóa ra sát ý của gã đối với Tần Trạch vốn bắt nguồn từ sự ghen tỵ.
Tuy Cố tuyệt vọng vẫn còn ôm trong lòng ý định sẽ mang đến nỗi tuyệt vọng cho Tần Trạch, nhưng điều đó lại không nói lên rằng Cố tuyệt vọng gã vốn là người không rõ phải trái trắng đen.
Nhưng cũng bởi vì gã vốn là một hiểu rõ phải trái trắng đen, cho nên vào khoảnh khắc này, gã mới thống khổ đến thế.
Gã ý thức được bản thân thật sự muốn buông tay rồi!
Bỗng nhiên Lê Lộ lại chú ý tới trạng thái khác thường của Cố An Tuân.
Cô cảm thấy chuyện này rất kỳ quái, đang chuẩn bị tiến lên hỏi han một phen, nhưng vừa vặn lúc này, đoạn video "cg" đã phát xong.
Giản Nhất Nhất, Lam Úc, Cố An Tuân, Lê Lộ cùng với Tần Trạch, đều cảm nhận được thế giới xung quanh chuyển thành ảm đạm.
Nghĩa là bọn họ đang bắt đầu quay về thế giới hiện thực rồi.
Ở trong thế giới lịch cũ, mấy người bọn họ vẫn một mực đi cùng nhau, nhưng sau khi trở lại thế giới hiện thực, tất cả đều quay lại vị trí ban đầu trước khi tiến vào thế giới lịch cũ.
Mà Tần Trạch chăm chú quan sát "cg", lại tỏ ra vô cùng vừa lòng với hiệu quả của tiết mục này.
Hắn cũng nghe được lời nói của Kiều Vi, và dĩ nhiên là trong lòng lại bắt đầu chờ mong vào lần sau hai người gặp mặt.
Đồng thời, thị giác toàn cục làm hắn chú ý tới phản ứng kinh ngạc muốn rớt cả cằm của nam đầu trọc, cùng với dáng vẻ thống khổ của Cố tuyệt vọng.
Nói vậy, sau khi mộ binh qua đi, hẳn là gã họ Cố nào đó sẽ cần tự mình đối thoại với chính mình.
Đến tận đây, lần đầu tiên Tần Trạch chân chính vượt chướng ngại cấp bậc mộ binh theo đúng ý nghĩa của nó từ sau khi nắm giữ Nhật Lịch, đã hạ xuống màn che.
Thứ chờ đợi hắn tiếp theo chính là ngày 18 tháng 4 sắp đến, cùng với —— khen thưởng đến từ lịch cũ và một tấm bản thảo lịch Hoàng Kim mới.
Đêm ngày 17 tháng 4.
Tại thời điểm trò chơi xuất hiện giao diện vượt ải sau khi đoạn cg kết thúc, Tần Trạch chậm rãi mở to hai mắt.
Lúc này, đã là 10 giờ 54 phút tối.
Cùng thời gian ấy, một nhóm người ở xa nơi này cũng mơ màng tỉnh lại.
Lê Lộ mới tỉnh lại, đã cảm thấy trong lòng vừa hưng phấn vừa có chút nghĩ mà sợ, hành trình phạm huý lần này đúng là hữu kinh vô hiểm. Cô rất muốn tìm người trò chuyện, nhưng cuối cùng vẫn dứt khoát kiềm chế xúc động này.
Cả người Cố An Tuân vô cùng khó chịu, gã đang rơi vào một loại thống khổ cực đoan nào đó.
Nhưng lúc này đây, gã lại không chuyển dời loại thống khổ này đến một cá nhân nào đó mà bản thân ghen ghét.
Bởi vì trong lần mộ binh này, gã - một con người vốn ngạo mạn từ trước đến nay – lại gần như đã biến thành một thứ trói buộc.
Chuyện này cũng khiến cho gã ý thức được chính mình quá mức vô tri.
Mà những lời nói cuối cùng của Kiều Vi càng khiến Cố An Tuân hiểu được một sự thật rằng Tần Trạch chính là "Mỏ neo" của cô ấy.
Là kể cả khi Kiều Vi một mực ở lại bên trong thế giới lịch cũ…
Là kể cả khi cô ấy đang miệt mài đi tìm kiếm thứ gì đó…
Là kể cả khi thế giới lịch cũ kia hung hiểm đến mức nào... Tần Trạch vẫn luôn là cơ thạch [1] chỉ dẫn cô ấy trở lại hiện thực.
[1] : có thể hiểu nó là gốc rễ, là kim chỉ nam, là ngọn nguồn…