Lã Bất Vi nói: "Tôi không thích người như anh, Cổ Hủ. Nếu tôi muốn lựa chọn đối tượng hợp tác, sẽ không tìm đến anh. Anh chẳng bao giờ nói một câu thật lòng nào cả, hơn nữa, không phải anh đã liên hệ với Trầm Vạn Tam rồi sao?"
Mặt Phùng Ân Mạn không đổi sắc, vẫn vừa cười vừa nói như trước: "Như vậy anh đến tìm tôi với mục đích gì đây?"
Lã Bất Vi đẩy đẩy cặp kính mắt gọng tơ vàng: "Tôi vừa gặp phải một khoản nợ khó đòi, một người đã vay 'Chất' từ chỗ tôi, nhưng hắn chết rồi, biến mất.'Chất' cũng biến mất theo."
Phùng Ân Mạn dò hỏi: "Tôi cần biết tên của người này."
"Dương Mộc Lâm. Một chuyên viên thẩm định rủi ro, làm nghề báo trong hiện thực." Lã Bất Vi không giấu giếm.
Lã Bất Vi tiếp tục nói: "Sở dĩ tôi tìm đến anh, là bởi vì tôi cho rằng tỷ lệ người của điện Anh Linh làm chuyện này không quá cao. Khả năng cao là nguyên tắc người lịch cũ hấp dẫn lẫn nhau, khiến cho hắn hấp dẫn người lịch cũ phía chính phủ."
"Dương Mộc Lâm không phải người thông minh. Hắn quá mức tham lam. Sau khi kết hợp những gì mà tôi tìm hiểu được từ trước cùng với tin tức tòa lầu phụ cận xuất hiện sự cố, tôi đoán rằng trước khi Dương Mộc Lâm chết, hắn đã dẫn phát một hồi tai nạn nghiêm trọng."
"Nhưng cuối cùng hắn không thể mượn dùng chuyện ngoài ý muốn nọ để đào thoát, mà đã chết ở trong tay người của tổ chức chính phủ rồi."
“Còn vì sao tôi tới đây để tìm anh ư? Đơn giản vì anh chính là người hiểu biết về tổ chức chính phủ nhất trong nhóm chúng ta."
Phùng Ân Mạn nhíu mày hỏi: "Lã Bất Vi tiên sinh, trước khi trả lời vấn đề của anh, xin cho tôi hỏi một vấn đề có được hay không?"
Lã Bất Vi nói: "Anh đang muốn hỏi vì sao tôi lại cho một kẻ ngu xuẩn như Dương Mộc Lâm vay thứ quý giá như 'Chất' đúng không?”
Phùng Ân Mạn gật đầu, sau đó im lặng chờ đợi Lã Bất Vi trả lời.
Lã Bất Vi cũng không nói tỉ mỉ, chỉ đơn giản đáp rằng: "Tôi mới đi quan sát hắn một lần mà thôi. Hơn nữa, kể cả tôi lẫn Trầm Vạn Tam đều không dám cam đoan mỗi một người chúng tôi tìm được đều là khách hàng chất lượng tốt."
Phùng Ân Mạn cười cười gật đầu, đương nhiên trong lòng gã không hề tin vào tính chân thực của lời nói này.
Bởi vì theo gã được biết, cả Lã Bất Vi lẫn Trầm Vạn Tam đều là chủ ngân hàng, mà mỗi một chủ ngân hàng như bọn họ đều có chung một đặc điểm, đó là nhìn người vô cùng chuẩn.
Bọn họ lựa chọn khách hàng, đều sẽ tuyển chọn kỹ càng, cũng như cố gắng hết sức để lựa chọn khách hàng có tiềm lực cao, làm như vậy sẽ không gặp phải "Nợ khó đòi".
Theo Phùng Ân Mạn suy đoán, trong loại chuyện này hoặc tồn tại đạo lý đối nhân xử thế, hoặc là tồn tại một chút bí ẩn nào đó.
Nếu nhất quyết phải nói rõ ra, hẳn là Lã Bất Vi này cho rằng Dương Mộc Lâm kia đáng giá để đầu tư, nhưng tuyệt đối không đáng dùng "Chất" đến đầu tư.
Phùng Ân Mạn phỏng đoán không sai.
Đúng là trong chuyện này có cất giấu bí mật.
Trên thực tế, là chủ ngân hàng, bọn họ cũng có áp lực thành tích.
Nghĩa là cả Lã Bất Vi lẫn Trầm Vạn Tam, đều phải lựa chọn đủ nhiều "Khách hàng" để hoàn thành chỉ tiêu, nếu không sẽ xuất hiện phản phệ.
Tình huống phản phệ của chủ ngân hàng cực kỳ hung ác.
Bởi vậy có đôi khi chủ ngân hàng cũng sẽ bụng đói ăn quàng, lựa chọn một vài khách hàng dựa theo biểu hiện bên ngoài của họ.
Đương nhiên, bí mật như vậy, Lã Bất Vi cũng được, Trầm Vạn Tam cũng thế, cả hai đều không có khả năng nói cho người khác nghe.
Suy cho cùng, bất cứ loại nhược điểm gì, dù lớn hay nhỏ, đều sẽ tồn tại khả năng bị tính kế.
"Được rồi, tuy anh không quá thẳng thắn thành khẩn, nhưng tôi vẫn nguyện ý nói cho anh nghe một chút bí mật." Phùng Ân Mạn mỉm cười, giống một vị lão quản gia cảm thấy hài lòng, thỏa mãn với hết thảy những gì mình phân phó xuống dưới.
"Gần đây, mọi chuyện không quá thái bình. Mary Tanh Máu đã chết, cộng cả Dương Mộc Lâm trong tay anh vốn chỉ là món ăn khai vị mà thôi."
"Cho nên ở thời điểm hiện giờ, điện Anh Linh chúng ta cũng không sống khá giả."
"Khoảng mấy tuần trước, thầy tướng số · Lý Thanh Chiếu từng tính qua một lần. Đối phương nói rằng tốt nhất là điện Anh Linh đừng phát triển thành viên ở thành phố Lâm Tương, nếu không sẽ liên tục hao binh tổn tướng."
"Hiện tại, chúng ta chỉ đang hao binh, nhưng còn chưa tổn tướng. Suy cho cùng, Giản Nhất Nhất kia cũng mạnh mẽ vượt quá sức tưởng tượng của chúng ta. Tôi có một đề nghị tốt nhất là anh nên rời khỏi nơi này, thản nhiên mà thừa nhận tổn thất ấy đi."
Bên trong lời nói này của Phùng Ân Mạn có ẩn chứa hàm nghĩa khác.
Lã Bất Vi không cảm kích ý tốt của gã: "Uy nghiêm của chủ ngân hàng không thể khiêu khích được."
"Tôi chỉ đưa ra lời khuyên nhủ thôi, đương nhiên, nếu anh cứ cố ý muốn tiếp tục kiểm tra, tôi vẫn sẽ giúp anh." Nói đến đây, Phùng Ân Mạn thoáng tạm dừng một lát mới tiếp tục: "Giản Nhất Nhất quá mức mạnh mẽ, trừ phi chúng ta phải điều động người đạt được danh hiệu cấp Thần, bằng không, tôi dám khẳng định là không một ai đủ khả năng chính diện chiến thắng hắn."
"Kể cả anh là chủ ngân hàng, tôi vẫn đề nghị tốt nhất là anh nên đi vòng qua Giản Nhất Nhất. Giản Nhất Nhất bên kia, tôi sẽ ra tay."
"Sẽ có một ngày, hắn phải đến xin ý kiến cố vấn từ tôi."
"Về phần khác, tôi có thể nói cho anh biết một điều, trước mắt Giản Nhất Nhất đang có một người tâm phúc tên là Tần Trạch. Tôi nhận được tin tình báo này tuyệt không dễ dàng đâu. Hi vọng nó sẽ mang đến một chút trợ giúp cho anh."
Phùng Ân Mạn không có nói dối.
Không lâu trước đó, thành viên mang danh hiệu · Lý Nho cầm đầu điện Anh Linh, tạo thành một lần "Ô nhiễm".
Giản Nhất Nhất có tinh thần lực vô cùng mạnh mẽ, đã dựa vào lực lượng của bản thân giải quyết lần ô nhiễm nọ.
Lý Nho cầm đầu mấy chục người, toàn bộ đều bị Giản Nhất Nhất đánh giết.
Chẳng qua đám người Tần Trạch Lam Úc đều không biết về chuyện này thôi.
Đương nhiên, xuất phát từ mục tiêu phòng ngừa ô nhiễm còn lưu lại trên người mình, mà từ trước tới nay, bên trong tiểu tổ của thành phố Lâm Tương vẫn không có bác sĩ tâm lý của riêng mình, vì vậy Giản Nhất Nhất đã đi tới phòng khám của Phùng Ân Mạn.
Giản Nhất Nhất đúng là tồn tại mạnh mẽ đến gần như không có góc chết, kể cả phòng ngự về mặt tinh thần, cũng mạnh mẽ không gì sánh được.