TRUYỆN FULL

[Dịch] Quỷ Dị Nhật Lịch

Chương 235: Được Ăn Cả, Ngã Về Không!

Đó chính là phương án ứng phó khẩn cấp của Tần Trạch —— khiến cho vận khí của song phương nghịch chuyển.

Và Tiểu Kiều đã hoàn thành trọn vẹn nhiệm vụ này.

Âm khí dày đặc, giống như "Buông xuống".

Nếu không phải bản thân đang ở GOwfờ trong canh bạc, lại biết cấp bậc phạm huý của Tần Trạch hôm nay là vặn vẹo... chỉ sợ Lã Bất Vi cũng không nhịn được mà cho rằng căn phòng này sắp xuất hiện quái vật.

Cũng may, gã đã nhanh chóng giãn đôi chân mày ra, bởi vì trước mắt gã, Tần Trạch vừa ném ra điểm số hai.

Đúng là vận khí của Tần Trạch đang gia tăng, nhưng mức độ gia tăng rất có hạn.

Lã Bất Vi vô cùng mừng rỡ!

"Đây là một ván cuối cùng! Đây là một ván cuối cùng rồi!"

Nhìn thấy phản ứng của Lã Bất Vi, Tần Trạch lập tức ý thức được một điểm mấu chốt đó là hắn phải lập tức bổ cứu [1]!

[1] : dùng các biện pháp để uốn nắn, sửa chữa, xoay chuyển tình hình bất lợi, nghĩ cách để khuyết điểm không gây ra ảnh hưởng.

Bởi vì nếu đây đúng là một ván cuối cùng, như vậy hắn tuyệt đối không thể "Hồi vốn" đơn thuần được.

Tần Trạch cũng không biết tới khi nào canh bạc này mới chấm dứt, nhưng hắn cần phải chuẩn bị cho trường hợp đây là một ván cuối cùng.

Đồng thời hắn cũng tin tưởng rằng, Lã Bất Vi sẽ chỉ thua duy nhất một lần. Nói cho cùng, một thương nhân khôn khéo như vậy nhất định có thể cảm nhận được vận khí song phương đang nghịch chuyển.

Như vậy hắn phải chân chính thực hiện được—— một kích tất sát.

Nếu chỉ đơn giản là thắng lại những thứ mình vừa mất đi, cũng tương đương với "Hồi vốn", thì trong ngày hôm nay, hắn khó mà tránh được cái chết.

“Cần phải thừa dịp đối phương cho rằng bản thân vẫn còn phần thắng, thừa dịp đối phương còn chưa muốn chạy đi, để... Tăng mạnh tiền đặt cược!"

Sau khi hạ quyết tâm, Tần Trạch lập tức cười gằn độc ác nói: "Tôi chỉ còn lại duy nhất một cơ hội lần này, nếu tôi thua, tôi sẽ trở thành một tên phế nhân chân chính, trong khi bản thân đã quá quen với cuộc sống của một người lịch cũ rồi..."

"Tôi là lao động thời vụ, là người nắm giữ một chức nghiệp lịch cũ cực kỳ hiếm có! Tôi không thể chấp nhận nổi cuộc sống của một người bình thường!"

Lã Bất Vi đã nhìn ra, tinh thần của Tần Trạch bên kia gần như sắp sụp đổ rồi.

Đây là trạng thái tâm lý của một tay cờ bạc đã thua đến nóng nảy, muốn điên cuồng đánh nốt một ván cuối cùng.

Được ăn cả, ngã về không!

"Tôi muốn tiếp tục nâng cao tiền đặt cược! Tôi muốn mang toàn bộ những thứ mình có ra đánh cuộc với anh! Linh hồn cũng được, tương lai cũng thế, tôi muốn toàn bộ đều mang ra đánh cuộc với anh!"

Hắn gằn từng tiếng, nghiến thật chậm, trong lời nói không hề mang theo cảm giác vội vàng xao động, mà giọng nói mang theo cảm giác điên cuồng như thể nhân sinh sắp vỡ đến nơi rồi.

Hắn bắt lấy hai tay Lã Bất Vi, không cho Lã Bất Vi ném xúc xắc.

Bởi vì hắn muốn tiếp tục kéo dài, kéo dài cho tới khi thời gian an toàn chấm dứt mới thôi.

Loại trạng thái tâm lý mà hắn đang biểu hiện ra ngoài, là một loại cảm giác như thể dân cờ bạc bắt lấy cọng cỏ cứu mạng cuối cùng, hoặc như là một kẻ nghiện ngập đang cầu xin đối phương bố thí: "Dù anh đã nắm được những phần tình báo kia rồi, nhưng nó chỉ là vật chết thì có nghĩa lý gì? Nếu tôi ngã xuống ở nơi này, Giản Nhất Nhất và Lam Úc nhất định sẽ cảnh giác!"

"Dưới tình huống đó, dù anh có biết được bí mật của tổ chức chính phủ, cũng vô tác dụng mà thôi! Nhưng nếu anh có thể nắm được tôi trong tay, mọi chuyện lại khác rồi!"

"Tôi nguyện ý đánh bạc tự do của mình, đánh bạc linh hồn của mình, thậm chí đánh bạc cả quãng đời còn lại trong tương lai nữa!"

"Tôi, muốn, gia tăng, tiền đặt cược!"

Sở dĩ Tần Trạch kiên quyết nói ra những lời này, bên trong ẩn chứa hai lý do.

Thứ nhất, sau khi canh bạc kết thúc, kể cả khi hắn chiến thắng mang về hết thảy những gì mình đã mất, thì chủ ngân hàng vẫn còn nguyên lực lượng, và chẳng có cớ gì mà gã không trực tiếp ra tay giết chết hắn cả.

Cho nên nếu có thể gia tăng tiền đặt cược, như vậy chủ ngân hàng cũng phải bỏ ra một vài thứ thuộc về gã, cũng tương đương với có thể tạo thành một chút suy yếu nhất định cho chủ ngân hàng.

Hơn nữa, sau khi canh bạc chấm dứt, là người chiến thắng, có lẽ hắn sẽ tìm được một đường sinh cơ.

Thứ hai, hắn muốn kéo dài thời gian, bởi vậy cần dùng hết mọi biện pháp nhằm kéo dài lời kịch của mình, cũng như ngăn cản đối phương ném xúc xắc. Chờ tới khi thời gian an toàn hao hết, "Vận khí giữ gốc [2]" của đối phương cũng tiêu hao sạch sẽ.

[2] : nguyên văn 保底 – bảo để, có thể hiểu nó là giá trị sàn, giá trị không thể nhỏ hơn được nữa.

Và hiển nhiên Tần Trạch đã làm được điểm thứ hai rồi.

Bởi vì sau khi hắn nói xong những lời đó..."Thời gian an toàn" đã kết thúc. Nhưng Lã Bất Vi còn chưa ý thức được điểm này.

Gã đã bị Tần Trạch thuyết phục.

Lại nói, bởi vì vặn vẹo, cho nên rất nhiều thứ có thể bị khái niệm hóa trở thành tiền đặt cược cho canh bạc này.

Linh hồn, tương lai, tự do... toàn bộ đều có thể lấy đến đánh cuộc.

Nếu gã thắng, chẳng phải Tần Trạch sẽ hoàn toàn trở thành con rối cho gã đến sử dụng hay sao?

Chẳng phải Tần Trạch sẽ trở thành một kẻ nằm vùng còn đáng giá bồi dưỡng hơn cả "Cổ Hủ" rồi?

Nói cho cùng, Tần Trạch đã lấy được rất nhiều tín nhiệm từ phía Giản Nhất Nhất với Lam Úc.

Có lẽ dựa Tần Trạch, gã có thể thiết lập nên một kế hoạch làm cho Giản Nhất Nhất và Lam Úc kia thiệt hại nghiêm trọng, thương tổn nặng nề.

Gã rất chú trọng tới quá trình này. Thêm nữa, chính bản thân canh bạc vặn vẹo cũng mang đến ảnh hưởng "Say men chiến thắng", tổng hợp nhiều loại tình huống lại, mới khiến một kẻ lọc lõi như Lã Bất Vi trực tiếp bỏ qua một vài thứ.

"Tôi đồng ý để anh gia tăng tiền đặt cược."

Nói xong, chủ ngân hàng Lã Bất Vi cũng bắt đầu gia tăng tiền đặt cược. Gã lấy ra một chút chất, lại lấy ra hai tấm bản thảo lịch Hoàng Kim thuộc về chính mình, cùng với hai loại năng lực chức nghiệp khác.

Thứ này vượt xa toàn bộ tài sản của gã. Bởi vì tài sản còn lại đều đang nằm trong kho vàng tư sản của gã.

"Kho vàng tư sản" là đồ vật lịch cũ được Nhật Lịch tặng cho sau khi chủ ngân hàng đạt tới cấp bậc bình xét là "Dị nhân".