Hoa Tịch Nguyệt bước chân như gió, trên mặt mang theo khao khát và phấn khích đối với thế giới bên ngoài.
Thân hình mềm mại khẽ động, lập tức đã xuất hiện cách đó hơn mười trượng.
"Hử?"
Đột nhiên, trên đường núi vang lên một giọng nói già nua.
Nghe thấy giọng nói đó, nụ cười trên mặt Hoa Tịch Nguyệt đột ngột dừng lại.
Nàng mở to mắt, kinh ngạc nhìn về phía phát ra âm thanh.
Chỉ thấy một lão nhân mặc khôi y, thân hình gầy gò, dáng đứng thẳng tắp như trúc xanh đang đứng trên đường núi ở đối diện.
Lão nhân râu tóc bạc phơ, trên người toát ra khí chất xuất trần.
Nhìn thấy Hoa Tịch Nguyệt, sắc mặt ông lập tức sa sầm.
"A! Gia gia!"
Ngay khi nhìn thấy lão nhân, nét mặt của Hoa Tịch Nguyệt chuyển từ cứng đờ sang tươi cười.
Đôi mắt to sáng của nàng cong thành hình trăng lưỡi liềm, để lộ ra cặp răng nanh nhỏ xinh xắn.
Nàng chạy đến bên lão nhân, ôm chầm lấy cánh tay ông rồi làm nũng: "Gia gia, cuối cùng ngài cũng về rồi."
"Tiểu Nguyệt đã đợi ngài ở đây rất nhiều ngày rồi."
Mặt lão nhân tối sầm lại, chỉ tay vào bộ đồ nam trên người Hoa Tịch Nguyệt và chiếc túi nhỏ trên tay nàng.
"Tiểu Nguyệt, con nghĩ gia gia đã già yếu đến mức lú lẫn rồi sao?"
Thấy ý định của mình bị vạch trần, Hoa Tịch Nguyệt bĩu môi đỏ mọng, chuyển chủ đề: "Gia gia..."
"Gia gia không phải đi tìm Đông Hoa sao?"
"Sao lại về nhanh vậy..."
Lão nhân khẽ hừ một tiếng, bất mãn nói: "Gia gia định đưa Đông Hoa về Bách Hoa Cốc, làm phu quân cho con."
"Khinh công của hắn tuyệt thế, được Thanh Hư Tử công nhận, hẳn là nhân tài kiệt xuất trong thế hệ trẻ."
"Hắn ở rể Hoa gia cũng không phải là làm nhục hắn."
Nghe câu này, trên mặt Hoa Tịch Nguyệt lộ rõ vẻ bất mãn.
Nàng dậm chân, hừ hừ nói: "Gia gia, Tiểu Nguyệt còn chưa gặp người kia..."
"Ta mới không thèm lấy hắn."
"Nếu có lấy thì cũng phải tìm người ta vừa ý."
"Ta mới không cần mấy người linh tinh vớ vẩn..."
Lão nhân sa sầm nét mặt, phẩy tay áo nói: "Hỗn xược."
"Phụ mẫu đặt đâu con ngồi đấy."
"Chuyện cả đời, sao có thể đùa giỡn đượcs."
Thấy lão nhân có vẻ tức giận, Hoa Tịch Nguyệt mới ngoan ngoãn ngậm miệng, không nói thêm lời nào.
Lão nhân nhìn tôn nữ một cái, thở dài nói: "Thôi, bây giờ thì không cần nữa."
Hoa Tịch Nguyệt nghe vậy, mắt sáng rực lên, vui vẻ hỏi: "Chuyện gì vậy?"
"Gia gia, có phải hắn chết rồi không?"
"Chết kiểu gì, có thảm không?"
Nghe vậy, mặt lão nhân càng đen hơn.
"Im miệng!"
"Tông Sư há có thể để con hồ đồ phán xét." Lão nhân quát.
Hoa Tịch Nguyệt sững người, mắt đẹp mở to, trên gương mặt thanh tú hiện lên vẻ kinh ngạc.
"Đông Hoa... hắn là Tông Sư?"
"Ừm." Lão nhân gật đầu nói: "E là thực lực không kém gì gia gia con đâu."
"Hay quá! Vậy là ta không phải lấy hắn rồi!"
Khuôn mặt Hoa Tịch Nguyệt lộ rõ vẻ vui mừng.
Lão nhân không nhịn được cười: "Con còn muốn gả cho một Tông Sư sao?"
"Với cái tính nghịch ngợm này, làm nha hoàn người ta còn chẳng thèm."
"Sau này về gả đi thì khổ rồi đấy con.”
Hoa Tịch Nguyệt bĩu môi, lầm bầm: "Ta mới không gả đâu."
"Nói gì là Tông Sư, dù có là tiên trên trời thì ta cũng không lấy."
Lão nhân sa sầm mặt, đang định nổi giận thì Hoa Tịch Nguyệt ôm lấy cánh tay lão nhân, nũng nịu: "Ta chỉ ở với gia gia thôi."
"Ta không muốn gả đâu, gả rồi sẽ không được gặp gia gia nữa."
Lão nhân mỉm cười, đưa tay điểm nhẹ lên trán Hoa Tịch Nguyệt: "Con bé này!"
"Chỉ giỏi dỗ ta thôi."
"Hi hi..."
"Đừng có hi hi, về chép phạt mười lần gia huấn, nếu không phải ta kịp về thì con đã chạy ra khỏi cốc rồi!"
"Hả? Đừng mà gia gia... ta biết lỗi rồi."
"Không thương lượng."
"Gia gia."
"Hừm."
"Gia gia..."
"Hai lần, không được ít hơn."
"Yay! Gia gia là tuyệt nhất."
...
Vài ngày sau.
Bên ngoài Dư Hàng huyện, trong dòng sông uốn quanh thành.
Tôn Thắng ngâm mình dưới nước, vẻ mặt thoải mái dễ chịu.
Không biết vì sao, dạo gần đây cứ vài ngày không ra sông ngâm mình một lúc là hắn lại thấy bứt rứt khó chịu, cảm giác như có vô số con kiến bò trên người, rất khó chịu.
Tôn Thắng cho rằng đó là di chứng từ lần trước mình ôm khúc gỗ trôi nổi cả buổi.
Cũng may là căn bệnh này không ảnh hưởng nhiều đến cuộc sống hàng ngày, Tôn Thắng cũng mặc kệ nó.
Không phải chỉ cần cách một khoảng thời gian ngâm mình một lần sao?
Có gì đâu.
Hơn nữa, Tôn Thắng phát hiện ra, thời gian nín thở dưới nước của mình dường như đã dài ra, có thể nín thở lâu hơn trước một chút.
Tôn Thắng bơi hai vòng dưới nước, cảm giác ngứa ngáy khó chịu mới dần tan biến.
Hấn lật người, vừa liếc nhìn bờ thì đã thấy có một bóng người đang đứng cạnh mớ y phục của mình trên bờ.
"Lại là ngươi! Lão tặc!"
Nhìn thấy lão ăn mày mấy hôm trước, sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi.
"Mẹ kiếp! Lão già, bỏ y phục của tiểu gia xuống!"
Tôn Thắng hít sâu một hơi, thân chìm xuống nước, bơi nhanh như một con cá kiếm về phía bờ.
"Bốp!"
Tôn Thắng phá nước mà ra, vẻ mặt tức giận nhảy lên bờ.
Nhưng chỉ thấy lão ăn mày ngồi bên mớ y phục của mình, tay cầm một bầu rượu.
"Muốn uống chút không?"