TRUYỆN FULL

[Dịch] Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường

Chương 138: Chương 138

Quyển Dẫn: Huynh Đệ

Một nhà tù ẩm thấp, tối tăm dưới lòng đất.

"Tích tắc... Tích tắc..."

Những giọt nước rơi từ trần nhà tù rơi vào một chiếc bát sứ vỡ.

Chiếc bát sứ màu nâu bằng nửa bàn tay đã hứng được mấy ngụm, nước trong bát đục ngầu, tỏa ra mùi hôi thối.

Một bàn tay bẩn thỉu cẩn thận nâng chiếc bát sứ lên.

"Nhị ca, nước đây rồi, nước đây rồi..." Một giọng nói khàn khàn vang lên.

Bên trong nhà tù chật hẹp, tối tăm, một nam nhân mặc tù phục bạch sắc, tóc tai bù xù, tay bưng bát sứ, bước chân loạng choạng đi về phía bức tường.

Mỗi bước đi của hắn đều vang lên tiếng leng keng của dây xích sắt.

Nếu quan sát kỹ, có thể thấy xương bả vai của nam nhân này đã bị xích sắt xuyên qua, kéo dài đến tận cổ chân hắn.

Đây là hình phạt dành riêng cho những tên giang dương đại đạo võ công cao cường.

Một khi bị xuyên qua xương bả vai thì dù có tài giỏi đến đâu cũng chỉ có thể luân lạc thành người bình thường.

Mà bên cạnh bức tường ẩm ướt lạnh lẽo, một nam nhân đang ngồi dựa vào đó, hắn cũng mặc một bộ tù phục bạch sắc bẩn thỉu, đầu tóc bù xù, mặt không có chút máu.

Giống như nam nhân đang cầm chiếc bát sứ, xương bả vai của hắn cũng bị một sợi xích sắt xuyên qua.

Nam nhân bước đi tập tễnh, tay bưng chiếc bát sứ, chậm rãi đi đến bên tường.

Hắn đưa chiếc bát sứ trong tay đến gần miệng nam nhân dựa tường.

Nam nhân ánh mắt yếu ớt, mở đôi môi khô nứt, cố gắng hút thứ nước bẩn đục có mùi hôi trong bát sứ.

Hắn uống một hớp rồi mím môi lại, lắc đầu, giọng yếu ớt: "Tiểu Thuận, ta đủ rồi."

Nam nhân đầu tóc bù xù, tay bưng bát sứ, miệng phát ra tiếng cười khàn khàn.

"Nhị ca, cứ uống đi."

"Ta đã tìm thấy một chỗ rò rỉ nước khác rồi."

"Nước rỉ một ngày, đủ cho hai chúng ta uống."

Nam nhân dựa vào tường nghe vậy thì mỉm cười, để lộ hai hàm răng đều đặn.

"Thật không?"

"Thật hơn cả vàng!"

Nam nhân một lần nữa mở đôi môi khô nứt vì thiếu nước đưa đến bên bát sứ, mút vào.

Chẳng mấy chốc, nước trong bát sứ đã được nam nhân uống hết.

Khuôn mặt tái nhợt của nam nhân cầm bát sứ nở một nụ cười.

Hắn bước tập tễnh đi đến chỗ vừa rỉ nước trong phòng giam, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào vùng tối đến không thể nhìn thấy đỉnh của phòng giam.

Một lúc sau.

"Tích..." một tiếng động nhẹ.

Một giọt nước từ trên cao rơi xuống, đập vào mặt nam nhân.

Tìm đúng vị trí rồi, trên khuôn mặt nam nhân liền nở nụ cười.

Hắn đặt chiếc bát sứ xuống đất rồi chậm rãi ngồi xuống bên cạnh.

Sau khi làm xong, nam nhân đưa tay lên mặt, sờ vào nơi vừa bị nước nhỏ giọt làm ướt. Đầu ngón tay chạm vào chút ẩm ẩm, nam nhân đã vội vàng dùng ngón tay nhẹ nhàng xoay hai vòng trên mặt, sau đó lại đưa ngón tay vào miệng, liếm chiếc lưỡi khô khốc hai lần.

Cảm nhận được sự mát lạnh đó, nét say mê liền hiện lên trên khuôn mặt nam nhân.

"Tích..."

"Tích..."

Tiếng nước nhỏ giọt thỉnh thoảng vang lên trong phòng giam.

Nam nhân dựa vào tường bỗng lên tiếng, giọng nhỏ nhẹ.

“Tiểu Thuận, đã lâu rồi nhỉ…”

“Vi huynh còn chưa biết tên thật của ngươi là gì…”

“Bây giờ sắp chết rồi, có thể nói cho vi huynh biết không?”

Nam nhân ngồi xếp bằng bên cạnh bát sứ phát ra tiếng cười khàn khàn.

“Nhị ca…”

“Ta họ Tôn, tên Thắng.”

“Lãng Lý Bạch Điều - Trương Thuận chỉ là biệt hiệu.”

Nam nhân dựa vào tường nghe vậy, trên mặt liền lộ ra nụ cười.

“Tôn Thắng…”

“Tên rất hay đấy.”

Nam nhân ngồi bên cạnh bát sứ cười toe toét: “Ta cũng nghĩ vậy.”

“Két… két…”

Cánh cửa đá ngục tối dưới lòng đất phát ra tiếng ma sát.

Một chùm ánh sáng chiếu vào từ khe cửa đá.

Nghe thấy tiếng động, nam nhân ngồi xếp bằng bên cạnh bát sứ đột nhiên cười.

“Nhị ca, đến giờ rồi.”

Nam nhân dựa vào tường phát ra tiếng khò khè trong cổ họng.

“Đến rồi.”

“Thắng đệ, ngươi có hối hận không?”

"Hối hận!:

“Ta hối hận vì sao không giết tên vương bát đản kia sớm hơn!”

"Ha ha ha ha..."

"Nhưng tiếc quá, Thắng đệ, ta không thể gặp được vị đại ca đó của đệ rồi."

"Thật sự đáng tiếc..."

"Nhị ca, nếu ngươi gặp được đại ca của ta, huynh nhất định cũng sẽ bị hắn khuất phục!"

"Ha ha ha ha..." Nam nhân dựa vào tường cười khàn giọng.

"Ha ha ha ha..."

Trong căn ngục tối tăm ẩm thấp vang lên tiếng cười lớn của hai người.

“Két…két…” Cánh cửa đá dần được đẩy ra, ánh lửa le lói từ bên ngoài hắt vào, vài bóng người đứng ở cửa.

Nhờ ánh lửa mà có thể lờ mờ nhìn thấy những người kia mặc cẩm sam huyền sắc, bên hông áo có cắm chủy thủ kim sắc.