TRUYỆN FULL

[Dịch] Thâm Không Bỉ Ngạn

Chương 185: Nội Cảnh Địa lần đầu tiên nhuốm máu(3)

Lần này bọn họ càng yên tâm hơn!

Sau đó không lâu, thương thế của lão Trần cùng Thanh Mộc vậy mà toàn diện khôi phục, hiệu quả kinh người!

Lão hòa thượng vô thanh vô tức, tháo ra hai cái chân hổ, thở dài, đưa cho Vương Huyên cùng lão Trần.

Nơi xa, đầu Bạch Hổ to lớn cụp mí mắt xuống, nó tràn ngập oán niệm còn có bi thương, rất muốn rống lên, quá xui xẻo, gặp gỡ một đám ngoan nhân.

"Bạch Hổ" đúng là vật đại bổ, làm sao chỉ có ăn mà ba người đã ăn đến hoàn toàn bất động.

Vương Huyên đứng dậy, nhanh chóng đi luyện thức thứ ba trong năm khối kim thư, hắn cảm thấy trạng thái thân thể tốt đến mức muốn bạo tạc, có chút hơi quá bổ, nhất định phải tiêu hao bớt.

Cuối cùng, ngũ tạng hắn không ngừng tổn hại, thể nội lại không ngừng được nhân tố thần bí tự động hiện lên tu bổ lại, cũng không biết qua bao lâu, hắn thật sự luyện thông!

Lão Trần đi tới vỗ vỗ đầu vai của hắn, nói: "Đừng phát ngốc, cần phải đi, lúc cậu luyện thể thuật của lão Trương, đắm chìm ở bên trong, chưa từng cảm thấy thời gian trôi qua, hiện tại đã qua rất nhiều năm."

Sau đó ông ta lại nhỏ giọng nói: "Chúng ta cũng nên rời đi rồi."

Ông ta ra hiệu cho Vương Huyên nhìn một bên khác, Kiếm tiên tử từ đại mạc Nội Cảnh Địa nơi đó tung bay tới, nhìn thoáng qua Vương Huyên, sau đó một kiếm chém nát đầu Bạch Hổ.

Tiếp theo, Nội Cảnh Địa đã bắt đầu rung chuyển kịch liệt, sắp biến mất.

Tiếng cười của nữ tử áo đỏ lãnh khốc truyền đến, Bạch Hổ trong Nội Cảnh Địa bị giết, để nàng ta sát khí ngút trời. Nàng ta quay người đi về chỗ sâu trong đại mạc ngăn cách thế giới, phía trước có thể thấy được thần miếu sụp đổ, vách nát tường xiêu, tượng nặn Kim Thân Bồ Tát phá toái, đầu nàng ta cũng không quay lại đạp trên gạch ngói vụn đi xa.

Làm người ta giật mình chính là, ở bên cạnh nàng ta có đi theo một đầu Tiểu Bạch Hổ dài hơn thước, quay người trở lại, hướng về phía Vương Huyên, lão Trần nhếch miệng cười lạnh, lại huy động vuốt hổ mấy lần.

Vẻ mặt Vương Huyên nghiêm túc, nói: "Chẳng lẽ đại yêu ma Bạch Hổ năm đó vũ hóa đăng tiên thành công, hoặc là nói nó bị lôi đình đánh nát cũng không chết, được nữ Yêu Tiên cứu đi, ở nơi độ kiếp lưu lại một khối tàn cốt, trở thành mối liên hệ với hiện thế?"

Lão tăng chắp tay trước ngực, đau khổ không gì sánh được, cuối cùng phát ra tiếng thở dài âm thầm, xông ra khỏi Nội Cảnh Địa.

Nữ Kiếm Tiên cũng bay ra ngoài, kiếm quang lóe lên đã biến mất không thấy.

Vương Huyên nhìn chằm chằm phương hướng hai người rời đi, nói: "Lão Trần, ông nói khả năng này có đạo lý, tốc độ thời gian trong ngoài trôi qua có thể nhất trí. Lúc Nữ Kiếm Tiên và lão tăng ra ngoài, tốc độ của bọn họ không giảm, cùng một dạng với ở trong Nội Cảnh Địa. Mà lúc tôi nhìn ông ra ngoài, đã thấy tốc độ bên ngoài của ông cực chậm, xác nhận vấn đề thực lực."

"Những vấn đề này sau lại nghiên cứu đi." Lão Trần đứng ở khu vực biên giới ngoài Nội Cảnh Địa, thúc giục hắn mau chạy ra.

Rất nhanh, ba người trở về, đều chiếm được rất nhiều chỗ tốt.

Sau khi Thanh Mộc tỉnh lại, trước tiên làm bút ký: Tôi từng tồn tại cùng tuyệt đại Kiếm Tiên, tôi từng nhìn thấy Kiếm tiên tử đại tác chiến cùng tuyệt thế Yêu Tiên 2000 năm trước, tôi từng cùng Bồ Tát ăn miếng thịt bự, chúng tôi còn ở trong Nội Cảnh Địa có cổ đại Liệt Tiên xử lý một đầu đại yêu ma Bạch Hổ!

Vương Huyên mới đầu muốn cười, nhưng rất nhanh lại buồn vô cớ. Những kinh nghiệm này đều xảy ra ở Nội Cảnh Địa, nó như thật như ảo, một khi đi ra, tất cả đều không thể gặp.

Những Tiên, Yêu cùng Phật kia, đều là cổ nhân, sớm đã mất đi. Huyết nhục của bọn họ bị lôi đình đánh nát, lưu lại lực lượng tinh thần dị thường, hiển hóa ở đương thời. Phải chăng có một ngày có thể chân chính nhìn thấy bọn họ, nhìn thấy mảnh thế giới Liệt Tiên mỹ lệ cổ đại kia?

Vương Huyên nhịn không được thở dài, nếu như lão tăng sớm đã chết, chỉ còn lại có chấp niệm muốn đi thâm không, vậy bây giờ tất cả chỉ là lưu lại suy nghĩ cộng hưởng. Nếu như nữ Kiếm Tiên ở cổ đại bị lôi đình đánh nát, chỉ có tinh thần lưu lại ở trong mảnh xương cháy đen, sau này cũng chỉ có thể ngẫu hiện ở Nội Cảnh Địa, gặp nhau như một giấc mộng. Nếu như nữ Yêu Tiên mặc hồng y thật quá đặc thù, nàng ta ngược lại có khả năng tái hiện một ngày nào đó trong tương lai, vậy tất cả thật quá không mỹ diệu.

Vương Huyên hi vọng lão tăng vẫn còn, càng nguyện ý nữ Kiếm Tiên còn sống quay về nhân gian, không muốn nhìn thấy sinh linh khủng bố như nữ Yêu Tiên mặc hồng y đi tới.

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, ánh trăng trong sáng, tinh đấu đầy trời, có phi thuyền liên hành tinh đi xa, cũng có chiến hạm màu bạc xẹt qua chân trời, trong nháy mắt hắn lại có đấu chí, tinh thần tỉnh táo.

Đây mới là thế giới chân thật, một niên đại khoa học kỹ thuật xán lạn, y học cực độ phát đạt, tương lai dù là tái tạo toàn thân cũng không phải chuyện không thể, hắn đang ở vào tình huống quan trọng thăm dò con đường cựu thuật, không ngừng mạnh lên, tương lai tất cả mọi chuyện đều có thể!