TRUYỆN FULL

[Dịch] Thâm Không Bỉ Ngạn

Chương 187:Giày vò rạng sáng một hai giờ, một đêm ngủ không ngon, sáng sớm mọi người lại vội vàng chạy đến.

...

Buổi sáng, hơn chín giờ, một số phi thuyền loại nhỏ tuần tự đi xa, rời khỏi trang viên, đưa tiễn một vài ông lão có thân phận cùng lai lịch không đơn giản.

Bọn họ chịu không nổi sự giày vò không phân ngày đêm tối này, một đêm không ngủ, trời chưa sáng lại chạy tới, kết quả cuối cùng lão Trần hoàn dương vẫn không chết, chuyện này ai mà chịu được chứ?

"Thanh Mộc à, có chuyện gì cứ nói cho tôi biết, lão già này về trước dưỡng bệnh đây!" Một lão giả được người đỡ lên phi thuyền.

Lão Trần vẫn không chết, lại giày vò tinh thần một vài ông lão khác thành bị bệnh, các phương không nói gì.

Không ít người yên lặng thu thập hành lý, chuẩn bị trở về, thực sự không chờ được, chưa từng thấy qua ai có thể giày vò người như thế.

"Mệnh Lão Trần thật cứng rắn, tràn ngập quyến luyến với cái thế giới này, lưu luyến không rời, không phân ban ngày cùng đêm tối đều đang đối kháng cùng Tử Thần, mấy lần đều gắng gượng trở về!"

Một số người cảm khái, hoàn toàn bái phục, một đống người muốn bỏ vòng hoa.

Cũng không ít người còn chưa rời đi, ở trong lúc này xảy ra một chút chuyện, có người của lĩnh vực cựu thuật luận bàn, ấn chứng với nhau, dẫn tới việc mọi người vây xem.

Không ít người tán thưởng cùng cảm khái, lão Trần là Đại Tông Sư Cựu Thuật, người luyện cựu thuật ở trong trang viên giao lưu kinh nghiệm, xác minh sở học, đây là một loại hình thức tiễn đưa khác đối với lão Trần.

"Có người muốn gây sự." Trong phòng bệnh, sau khi lão Trần nhận được tin tức, có phán đoán rất bén nhạy, nhưng ông ta cũng không thèm để ý, vượt qua Đại Tông Sư, hiện tại ông ta có đầy đủ lực lượng. Ngay cả bây giờ nếu có nhân vật mạnh nhất lĩnh vực tân thuật tiềm hành đi vào trang viên, ông ta cũng không sợ, mà lại rất chờ mong.

Lần này ông ta cần nằm mấy tháng nên muốn làm một chút chuyện lớn, muốn nhìn một chút xem có người nào dám đi ra quấy lên mưa gió hay không. Càng muốn nhìn xem người nào đáng tin, người nào là bạch nhãn lang. Nhưng ông ta mong đợi nhất vẫn là nhân vật số một lĩnh vực tân thuật, không biết là có đến cựu thổ hay không, nếu như đối phương xuất hiện lại có sát ý đối với mình, ông ta sẽ không để ý mà trực tiếp xử lý!

Chỉ là, ông ta không ngờ rằng nhanh như vậy đã xuất hiện dấu hiệu, có người muốn làm yêu.

"Nếu có chuyện gì, Tiểu Vương cậu đi ứng phó, thực lực của cậu bây giờ rất đáng để nhìn!" Lão Trần bình luận, sau khi luyện thành thức thứ ba của năm khối kim thư lão Vương, lực công kích tuyệt đối rất mạnh.

Giai đoạn hiện tại Vương Huyên không muốn nổi danh, tất nhiên không nguyện ý động thủ, huống hồ đây là công việc bẩn thỉu, việc cực, sơ sót một cái sẽ gây ra một trận phong ba.

Dù sao, đại biểu các phe lưu lại không ít.

Không phải tất cả mọi người đều đi, rất nhiều người tin tưởng vững chắc, lão Trần lập tức sắp qua đời, chờ để tiễn đưa ông ta chứ không hề rời đi.

Tỉ như đồng chí lão Ngô, vòng hoa đặt trước đã mấy ngày, hòa thượng cũng mời một đống, kết quả luôn luôn không có đất dụng võ, bị Đại Ngô khinh bỉ mấy lần.

Lão Trần ung dung mở miệng: "Cậu không phải muốn đi thâm không sao, phát huy nhiệt lượng thừa cuối cùng đi. Lại nói, cậu không phải cảm thấy cái tên này Vương Tiêu, hiện tại chiến tích quá kiêu ngạo sao? Vậy cứ tạm thời đóng băng cái thân phận này. Mà trước khi kết thúc, cậu cũng không cần để ý, tùy ý xán lạn, thích xuất thủ thế nào thì xuất thủ thế đó, vừa vặn kiểm nghiệm một chút thực lực của cậu, có thể thỏa thích sáng chói. Cho dù tương lai không lâu, lúc tra được thân phận thật của cậu, tôi cảm thấy khi đó cậu cũng không quan tâm loại chiến tích này, lấy tốc độ tu hành này thì cậu hẳn là đứng ở vị trí cao hơn trong lĩnh vực. Lại nói, không phải còn có lão già là tôi đây sao? Bảo vệ người hộ đạo, cũng là chuyện nên làm."

"Tôi cảm thấy, chờ thân phận tôi bị bại lộ, hoặc là qua một thời gian ngắn gặp lại, tôi sẽ trở thành người hộ đạo chân chính của ông đấy."

"A, có thể, lão Vương, tự tin như vậy!" Lão Trần liếc mắt nhìn hắn, Vương giáo tổ gần đây có chút tung bay, có muốn thừa dịp hiện tại dạy dỗ hắn sớm một chút hay không? Đừng để sau này không còn cơ hội.

Vương Huyên đang muốn vào thâm không nên cũng đang suy nghĩ sau này nếu như chẳng may thân phận bị lộ sẽ có ảnh hưởng gì, đoán chừng Đại Ngô sẽ là người đầu tiên giơ chân.

Sau đó hắn lại nhíu mày, người muốn đặt hắn tại cựu thổ, ngăn chặn hắn tiến về tân tinh, đoán chừng sẽ không vui, có thể tăng thủ đoạn lên hay không?

Còn có hung phạm muốn giết chết hắn kia đến cùng là ai, phải chăng cần làm trầm trọng thêm?

Cho nên, Vương Huyên suy nghĩ, nhã nhặn từ chối lão đồng nghiệp, hắn cảm thấy vẫn nên khiêm tốn một chút mới tốt.

"Những vấn đề kia, lần này tôi đều giúp cậu giải quyết hết." Lão Trần rất bình tĩnh mở miệng, sau khi vượt qua Đại Tông Sư, ông ta càng ngày càng có lực lượng.

"Rất nhanh, tôi sẽ đi mật đàm cùng người bộ ngành, những vấn đề kia đều không phải là chuyện lớn gì." Nói đến đây, lão Trần cười cười, nói: "Cậu không phải muốn biết một vài cảnh giới, cấp độ của con đường cựu thuật cổ đại sao. Sau khi xong chuyện này tôi sẽ giảng cho cậu một chút, hiện tại tôi sắp nhanh có thể báo mộng cho người."

Vương Huyên lập tức mở to hai mắt nhìn, nói: "Lão Trần, chúng ta vừa xử lý một đầu đại yêu Bạch Hổ, chính ông còn muốn náo yêu?"

Lão Trần nói: "Nghĩ lung tung cái gì, đây là một thủ đoạn nhỏ trên con đường cựu thuật mà thôi, gần đây tôi đang suy nghĩ, xem có thể luyện thành hay không."

Sau đó không lâu Thanh Mộc tiến đến, sắc mặt tái xanh, lồng ngực chập trùng kịch liệt, lão Trần trực tiếp đứng dậy, ở bộ ngực của anh ta nhẹ nhàng ấn một chưởng, Thanh Mộc phù một tiếng phun ra một ngụm máu tươi.

"Chuyện gì xảy ra?" Lão Trần trầm giọng hỏi.

Vương Huyên cũng đi tới, xem xét thương thế của Thanh Mộc, hiện tại là lúc thực lực của lão Thanh rất mạnh, thế mà còn để cho người ta đánh trọng thương.