Vương Huyên liếc cậu ta một cái, hắn sớm biết Chung Thành không đơn thuần như bề ngoài, rõ ràng là đang hấp dẫn hắn, thể hiện sự rực rỡ của kinh văn Chung gia, kích thích câu dẫn khẩu vị của hắn.
Hắn thản nhiên mở miệng: "Luyện Cựu Thuật cần dụng tâm, hiểu sâu sắc bối cảnh của một bộ kinh văn, từ cội nguồn nghiền ngẫm yếu nghĩa của nó, đem chính mình thay vào tâm cảnh của người khai sáng kinh văn, cứ như vậy luyện đến cuối cùng sẽ có thu hoạch."
Chung Thành ngẩn ra, sau đó hỏi: "Anh đột nhiên tiến bộ vượt bậc, bí quyết chỉ có những thứ này sao?"
Vương Huyên lại nói: "Thế gian này không có Cựu Thuật tốc thành, không có bí quyết có thể một bước đăng Tiên. Cậu phải hạ quyết tâm, đầu nhập hết mình vào một bộ kinh văn, nghĩ đến tất cả những thứ liên quan đến nó. Chúng ta lấy Xà Hạc Bát Tán Thủ làm ví dụ đi, cậu đã luyện qua nó đúng không?"
"Luyện qua, nhưng em luyện vài năm, còn không bằng hiệu quả anh mới luyện vài ngày." Chung Thành thở dài.