TRUYỆN FULL

[Dịch] Thiên Cơ Điện

Chương 240: Yêu thú ở Tuyệt Vân lĩnh

Liệt Trọng Lâu đã bị pháp tắc đại đạo hiển hóa mê hoặc triệt để - không ai chịu được sức hút của pháp tắc đại đạo hiển hóa.

Vì vậy hắn dốc hết sức tiến lên, tìm kiếm tất cả cơ hội để được ngộ đạo.

Ngay lúc Thái Âm môn tìm kiếm trong Tuyệt Vân lĩnh, Thường Vũ Yên cũng dẫn người của cô ta tới.

Thường Vũ Yên vừa lôi kéo được ba vị cường giả cảnh giới Vạn Pháp, lực lượng mạnh thì dũng khí cũng cao, thấy bão Ngũ Sát vân đang hoành hành nhưng vẫn định xông vào. Cũng may Chúc Bạch Thương giữ cô ta lại, khuyên bảo một hồi mới khiến cô ta thôi ý định đó, đợi sau khi bão Ngũ Sát vân qua đi mới vào trong Tuyệt Vân lĩnh.

Tuy Tuyệt Vân lĩnh được gọi là lĩnh nhưng thật ra vùng đất này rất rộng rãi, bên trong ẩn chứa vô số điều thần bí, cũng có vô số thi thể, bảo bối vỡ nát mà đại năng thời thượng cổ lưu lại sau trận chiến.

Thời khắc này, bọn họ tiếp tục đi, nhanh chóng tới một chiếc lâu thuyền cũ nát.

Nhìn lâu thuyền đó, Chúc Bạch Thương thổn thức: “Thiên Tê bảo thuyền, nghe nói thời kỳ thượng cổ có một vị đại năng giết chết Thiên Linh cự tê, dùng xương cốt của nó chế tạo thành chiến thuyền vô địch, cưỡi thuyền tung hoành cửu giới, tiêu dao ngoài cõi trời, là đại năng bước vào cảnh giới Phi Thăng, nhưng kết cục cuối cùng chỉ là vẫn lạc.”

Thường Vũ Yên hỏi: “Hắn cũng chết trong trận chiến diệt Thiên Cơ năm xưa à?”

“Ai mà biết được.” Chúc Bạch Thương lắc đầu: “Chiến tranh thượng cổ, tuy nổi tiếng nhất là đại chiến Thiên Cơ nhưng ngoài trận chiến đó ra vẫn có vô số chiến sự, đếm cũng không xuể. Thế sự xoay vần, vật đổi sao dời, chân tướng đã bị chôn vùi trong lịch sử, ai mà biết được kia chứ?”

Nói xong không buồn nhìn Thiên Tê bảo thuyền nữa mà tiếp tục lên đường - tuy chiếc thuyền này từng là chí bảo nhưng trải qua vạn năm sương gió, tinh hoa đã tiêu tan sạch, biến thành rác rưởi.

Vạn năm qua, trừ phi là bảo vật hệ thời gian hay dùng bí pháp bảo vệ, không thì rất ít bảo vật trống chọi được thời gian ăn mòn. Nếu thật sự có thứ gì có năng lực như vậy, thế giới này cũng chẳng thể gánh nổi, chỉ riêng sự tồn tại của nó đã có thể hủy diệt cả một thế giới.

Đi suốt chặng đường, bọn họ lần lượt chứng kiến đủ loại di hài và mảnh vỡ bảo vật, có di hài của đại năng nhân loại, cũng có mảnh thân thể của các loại yêu ma quỷ quái, còn có không ít dị bảo hiếm có, đáng tiếc đều hao mòn qua bao năm tháng, chẳng còn giá trị gì.

Thường Vũ Yên lấy làm lạ: “Sao Tô Hồng Nhan lại tới nơi này? Chẳng lẽ ở đây còn có bí mật gì?”

Vốn dĩ cô nàng chỉ thuận miệng nói vậy, không ngờ ba người Chiến Cửu Phong, Thiết Lang và Nguyệt Vô Thường ở bên cạnh lại cùng phát ra tiếng cười khàn khàn.

“hả?” Thường Vũ Yên kinh ngạc: “Nhìn sắc mặt của các ngươi, hình như có bí mật thật?”

Thân hình Nguyệt Vô Thường cao gầy, đội cái mũi trắng chóp cao, sắc mặt trắng bệch như người chết, tay còn cầm một cái phướn chiêu hồn, chẳng khác nào Bạch Vô Thường.

Lúc này hắn cười ha hả: “Trong Tuyệt Vân lĩnh có bí cảnh.”

“Bí cảnh?” Thường Vũ Yên kinh ngạc, sau đó lập tức vui mừng: “Còn có bí cảnh cơ à?”

Ngược lại, Chúc Bạch Thương vẫn bình tĩnh như thường: “Nếu biết có bí cảnh, sao chư vị không vào lục soát? E là trong bí cảnh cũng chẳng tốt lành gì?”

“Cũng không có gì lạ.” Chiến Cửu Phong nói: “Chẳng qua bí cảnh ẩn giấu quá sâu, khó mà hiện hình, chúng ta từng tập trung tìm kiếm nhưng trong Tuyệt Vân lĩnh cực kỳ nguy hiểm, bão Ngũ Sát vân, Nộ Đình Sa Bạo, Binh Quỷ Thiên Phong, đều là nguy hiểm mà người thường khó lòng chống cự. Nhưng đáng sợ nhất là yêu thú ẩn trong Tuyệt Vân lĩnh này.”

Thường Vũ Yên nói: “Tuyệt Vân lĩnh còn có yêu thú à?”

Nguyệt Vô Thường và Chiến Cửu Phong cùng nhìn sang Thiết Lang ở bên cạnh.

Thiết Lang là một nam tử trung niên, có một cặp móng vuốt sóng, huyết mạch yêu hóa, khiến người ta ấn tượng nhất là gương mặt của hắn.

Mặt của hắn như từng bị gặm một cái, chỉ còn có nửa, thậm chí thấy rõ xương trắng dưới bộ mặt.

Tu vi Vạn Pháp, gương mặt bị thương mà không thể khép lại, có thể thấy thương tích nặng tới nhường nào.

Thiết Lang trầm giọng nói: “Năm đó ta còn là Hoa Luân đỉnh phong, nghe nói Tuyệt Vân lĩnh có cơ hội ngộ đạo nên tới thử, nào ngờ gặp phải một con lang yêu.”

“Lang yêu gì?”

“Loại bình thường nhất.” Thiết Lang trả lời: “Quan sát tu vi cũng chỉ là Tàng Tượng trung kỳ bình thường.”

Sau đó hắn chỉ lên mặt: “Gương mặt của ta là bị con lang yêu hủy đi.”

“Không thể nào?” Thường Vũ Yên và Chúc Bạch Thương cùng kinh ngạc.

Lang yêu Tàng Tượng trung kỳ phá hỏng nửa gương mặt của Thiết Lang cảnh giới Hoa Luân đỉnh phong, hơn nữa vĩnh viễn không khỏi?

Thiết Lang gật đầu: “Đây là sự thật. Ta giết con sói kia nhưng phát hiện nơi nó cắn bị thương không thể khép lại, thậm chí không ngừng thối rữa. Nếu ta không dùng Luyện Huyết đan kịp thời, thi triển bí pháp chuyển sinh, hấp thu huyết mạch của nó, e là bây giờ chẳng còn xương cốt nữa rồi.”

Đám người nghe vậy thầm kinh hãi.

Nguyệt Vô Thường nói: “Ở đây có không ít yêu thú, số lượng bình thường nhưng tất cả yêu thú đều có một đặc tính quỷ dị. Đó là chỉ cần bị bọn chúng làm bị thương, cho dù là vết thương nhỏ bé nhất, không đáng kể nhất, nó cũng nhanh chóng thối rữa, cực kỳ quỷ dị. Chỉ khi cao hơn chúng một địa cảnh giới mới có thể đối kháng. Người bình thường thì biện pháp tốt nhất để đối phó với yêu thú là bị thương ở đâu thì lập tức chặt bỏ nơi đó. Nhưng nếu bị thương ở mặt thì không có cách nào nữa rồi.”

Chiến Cửu Phong nói: “Khổ nỗi đám yêu thú này xuất quỷ nhập thần, pháp thuật quỷ dị, tấn công nhanh chóng cường hãn, giết cũng không hết. Cho nên bọn chúng là phiền toái lớn nhất ở đây.”

Yêu thú công kích quỷ dị, hơn nữa tất cả những ai bước vào nơi đây đều bị hoàn cảnh làm ảnh hưởng, thần thông bị giới hạn, khó lòng thi triển pháp thuật thần thông có uy lực lớn, kết quả là yêu thú bình thường cũng gây ra phiền toái lớn cho họ.

Chúc Bạch Thương nhíu mày: “Chỗ này không có tài nguyên, yêu thú kiếm sống bằng cách nào?”

Mọi người cùng lắc đầu ý bảo mình không biết.

Yêu thú Tuyệt Vân lĩnh là một câu đố, bọn chúng cũng là phiền phức lớn nhất trong Tuyệt Vân lĩnh.

Chúc Bạch Thương nhìn xung quanh một hồi: “Bây giờ yêu thú ở đâu?”

Thiết Lang lắc đầu: “Chưa vào sâu bên trong thì yêu thú không xuất hiện.”

“Sâu là ở đâu?”

Ba người Nguyệt Vô Thường, Chiến Cửu Phong chỉ vào một nơi mây mù lượn lờ ở đằng trước: “Chỗ mây mù đậm nhất.”

————————————————

Côn Lôn kính tỏa sáng, thân hình ba người Nguyệt Vô Thường biến mất.

Ninh Dạ thu hồi tâm thần, khẽ thở dài.

Quả nhiên chuyện bí cảnh không phải bí mật gì.

Nhưng bọn họ không biết đó là bí cảnh gì.

Luyện Yêu tháp!

Nếu tiến hành xếp hạng Thập Đại Thần Vật trong Thiên Cơ điện, hiển nhiên Tuyền Cơ xích, Tạo Hóa thần tọa, Côn Lôn kính sẽ xếp trong ba vị trí đầu, Luyện Yêu tháp xếp trong ba hạng cuối.

Nhưng không phải vì uy lực và hiệu quả của nó thấp, hoàn toàn ngược lại, trong giai đoạn đầu thì hiệu quả của nó là mạnh nhất.

Luyện Yêu tháp có hai tác dụng, một là luyện hóa yêu thú, cướp đoạt tinh hoa, hấp thu cho bản thân sử dụng. Hai là làm ngược lại, bồi dưỡng yêu thú mạnh hơn.

Hai bên hỗ trợ lẫn nhau, thời thượng cổ Thiên Cơ môn muốn tăng cường thực lực nên tiến hành đủ loại thí nghiệm, đa số là nhắm vào yêu thú. Phần lớn yêu thú sẽ chết, kẻ sống sót sẽ sản sinh đột biến, nhận được năng lực cường đại, sau đó Thiên Cơ môn nghĩ cách cướp đoạt những năng lực này cho mình.

Luyện Yêu tháp được chế tạo vì mục đích này.

Chuyện này khiến cho Thiên Cơ môn thời thượng cổ không chỉ đắc tội với tất cả tiên môn mà bao gồm cả yêu ma quỷ quái.

Tính thực dụng của Luyện Yêu tháp cực mạnh, nhưng tiên môn vốn theo đuổi thiên đạo, loại bảo vật có tính thực chiến mạnh nhưng khả năng phát triển trên đại đạo thấp như vậy, ngược lại xếp hạng cuối cùng.

Còn phân tích theo tình hình của Tuyệt Vân lĩnh, mảnh vỡ Luyện Yêu tháp chắc là bộ phận cường hóa yêu thú trong Luyện Yêu tháp, hơn nữa là cường hóa công kích và độc tính.

May là mình không đặt hy vọng Luyện Yêu tháp sẽ giúp ích trong việc luyện hóa máu La Hầu.

Nhưng Luyện Yêu tháp không có năng lực giúp sinh mệnh của yêu thú kéo dài, nếu thế sao lại không thể giết hết yêu thú trong Tuyệt Vân lĩnh?

Đây cũng là một vấn đề.

Có lẽ còn có nguyên nhận khác? Ninh Dạ không khỏi suy nghĩ.

Nhưng bây giờ không phải lúc nghĩ chuyện này - tới thời điểm hành động rồi.