TRUYỆN FULL

[Dịch] Thiên Cơ Điện

Chương 287: Liều chết

Đêm khuya vắng lặng.

Trong triều đình Dịch quốc.

Đây là một cung điện khá hùng vĩ, có điều niên đại xa xưa, kiến trúc đổ nát.

Một số binh sĩ lẻ tẻ đi lại trong cung điện, thực hiện chức trách theo kiểu lấy lệ.

Đối với bọn họ, nếu có tu sĩ xông vào trong cung, bọn họ cũng chẳng thể đối phó được, điều duy nhất mà họ làm được chỉ là hô to gọi nhỏ, phất cờ kêu gào, với lúc cuối cùng thu dọn tàn cục, quét dọn vệ sinh.

Chính vì vậy, những binh sĩ bảo vệ không tích cực, cũng chẳng tập trung.

Cho nên khi Công Tôn Điệp ngông nghênh đi xuyên qua hành lang uốn khúc của cung đình, tới cạnh một căn miếu ngọc, trong lòng cô chẳng hề có cảm giác thành tựu.

“Đúng là dễ dàng như bước vào vườn sau nhà mình.” Công Tôn Điệp lười biếng ngáp một cái, dừng lại bên hòn giả sơn: “Đi ra đây, trốn ta làm cái gì.”

Một người từ vòng ra từ sau hòn giả sơn, đỉnh đầu đội mũ phượng, người mặc váy đỏ, gương mặt xinh đẹp, chính là vị vương phi được sủng ái, Lệ phi.

“Công Tôn tiểu thư.” Lệ phi mỉm cười: “Mang đồ đến rồi?”

Công Tôn Điệp tiện tay ném một quyển sách cho Lệ phi.

Chính là Hóa Ảnh ma điển.

Lệ phi lật xem vài lượt, trong lòng kích động: “Là thật.”

“Hừ.” Công Tôn Điệp nhếch mép: “Có phải mới hợp tác một hai lần đâu mà còn như vậy. Thứ ta muốn đâu?”

Lệ phi trả lời: “E là phải mời Công Tôn tiểu thư chờ thêm một thời gian.”

Công Tôn Điệp biến sắc: “Phong Trung Túc có ý gì?”

Lệ phi đã nói: “Ý của Phong đại đô sứ rất đơn giản, tuy Yên Hoa kính không phải bảo vật ghê gớm gì nhưng kết hợp với Yên Ba Hạo Miểu thần thông, có thể phát huy độn pháp tới mức cực hạn, là mấu chốt giúp hai vị đại đô sứ tiêu dạo ở đây. Nếu đưa cho Công Tôn tiểu thư vào lúc này là tự gây phiền toái cho mình. Công Tôn tiểu thư đừng nóng ruột, sau khi xong việc ở đây, hai vị đại đô sứ đi rồi, sẽ sai người đưa Yên Hoa kính tới cho Công Tôn tiểu thư.”

Công Tôn Điệp hừ một tiếng: “Lúc hắn đồng ý giao dịch đâu có nói như vậy.”

Lệ phi che miệng: “Ai da, cái này thì ta đâu có quyết định được. Công Tôn tiểu thư không muốn thì tự tới tìm hai vị đô sứ nói lý lẽ thôi.”

Công Tôn Điệp hất hàm: “Được, tốt lắm. Yên Vũ lâu đúng là uy tín, thậm chí còn giở trò vô lại với bằng hữu lâu lăm. Có điều, tuy thực lực của Công Tôn Điệp ta không ra sao nhưng không dễ ức hiếp đâu. Nếu các ngươi đã giở trò như vậy, đừng trách ta không khách khí.”

Lệ phi mỉm cười: “Công Tôn tiểu thư định làm thế nào? Vạch trần thân phận của ta ư? Ta lại rất vui là khác, đằng nào thì ta đợi ở đây, tiếp đãi tên hoàng thượng chó chết kia cũng phiền muốn chết rồi. Nếu ngươi vạch trần thân phận ta, ta cũng có thể đi khỏi.”

Công Tôn Điệp cười lạnh: “Ngươi sẽ biết ta không khách khí ra sao thôi.”

Nói xong cô biến đổi tướng mạo, không ngờ lại hóa thành hình dạng của Lệ phi.

Lệ phi ngơ ngác, vô thức cảm thấy không ổn.

Lại thấy Công Tôn Điệp hét lớn: “Á! Công Tôn Điệp!”

Lại chỉ vào Lệ phi hét lớn.

“Không tốt!” Lệ phi biết sắp hỏng chuyện mất rồi.

Chỉ thấy một luồng khí đen đột nhiên cuộn tới, ập vào người Lệ phi.

Kinh Trường Dạ?

Sao lại là tên khốn này?

Sao hắn lại ở đây?

Không đúng, nếu hắn ở đây đáng lẽ phải phát hiện ra vấn đề chứ, sao chỉ một câu nói của Công Tôn Điệp đã lừa được hắn?

Lệ phi không hiểu mọi chuyện ra sao, nhưng Kinh Trường Dạ, sợi dây thừng ma khí đã chộp về phía Lệ phi, Lệ phi biết không ổn, không kịp giải thích, cắn răng lao vọt tới, thân thể đã hóa thành huyễn vụ vô biên, cuồn cuộn tỏa ra bốn phía.

Yên Ba Vụ Ẩn thần thông.

Lúc này cô ta đâu phải phi tần vương phi không biết tiên pháp gì nữa, không ngờ lại là cường giả cảnh giới Vạn Pháp.

Nhưng cho dù cô ta có cảnh giới Vạn Pháp cũng không phải đối thủ của Kinh Trường Dạ.

Sợi dây thừng do ma khí huyến hóa xé tan không khí xung quanh, hút lấy tất cả mọi thứ. Yên Ba Vụ Ẩn thần thông tuy là tiên pháp ẩn nấp cường đại nhưng làm sao sánh được đòn hút này của Kinh Trường Dạ.

Lệ phi kinh hãi hét lên: “Ta không phải Công Tôn Điệp!”

Nhưng đối phương hoàn toàn không để ý tới cô ta, mây đen cuốn ngược, sức hút điên cuồng, khiến pháp bảo trên người Lệ phi lấp lánh ánh sáng, bảy tám món pháp bảo liên tục đối kháng, nhưng lập tức bị phá hủy như bẻ gãy cành khô.

Cuối cùng Lệ phi cũng hiểu.

Hóa Ảnh Ma Điển!

Là Hóa Ảnh Ma Điển!

Kinh Trường Dạ vốn không để ý cô ta có phải Công Tôn Điệp hay không, hắn chỉ muốn Hóa Ảnh ma điển.

Lệ phi hung hăng trừng mắt với Công Tôn Điệp đang thối lui, cao giọng hét lớn: “Coi như ngươi lợi hại!”

Cho dù biết bị Công Tôn Điệp lừa, Lệ phi cũng không thể vứt bỏ Hóa Ảnh ma điển, cô ta rú lên một tiếng, trâm phượng trên đầu đột nhiên bay lên, hóa thành một luồng cầu vồng nghênh đón vòng xoáy đen kịt trên không trung, đồng thời bản thân nhanh chóng bay về phương xa.

Tiếng cười lạnh của Kinh Trường Dạ vọng tới: “Chạy được à?”

Mây đen hóa thành bàn tay chụp xuống đầu Lệ phi.

Ngay lúc nhát trảo này sắp trúng đích, một luồng kiếm quang bùng lên nơi chân trời, ánh cầu vồng rực rỡ ngăn cản ma thủ của Kinh Trường Dạ.

“Phong Trung Túc!” Kinh Trường Dạ hừ một tiếng.

Hắn không lấy làm lạ trước sự xuất hiện của Phong Trung Túc, dù sao trong tin tức Công Tôn Điệp đưa cho hắn đã nói lần giao dịch này là với Yên Vũ lâu.

Đối với Ninh Dạ, Ma môn và Yên Vũ lâu là hai quân cờ rất hữu dụng, Hóa Ảnh ma điển và khe hở Ma Vực như mồi nhử thơm ngát, khiến Kinh Trường Dạ không kìm được đi theo bước chân của y.

Dùng Hóa Ảnh ma điển đổi lấy Yên Hoa kính chỉ là danh nghĩa, Phong Trung Túc chịu lấy ra thì càng tốt, không chịu lấy cũng không sao, đằng nào cũng muốn các ngươi đánh thêm một trận.

Đánh, nước sẽ càng đục.

Đục rồi mới vớt được cá!

Lúc này, Phong Trung Túc vừa ra tay đã thấy huyết vân cuồn cuộn, đồng thời ma ảnh tái thiện, không ngờ lại là Luyện Ngục viêm ma.

Nhưng lần này thực lực của hình chiếu Luyện Ngục viêm ma kém hơn lúc ở Phượng Linh các rất nhiều, chỉ tương đương với tu vi Vô Cấu bình thường.

Huyết sát, viêm ma cùng xuất hiện, một lao về phía Phong Trung Túc, một đánh sang phía Ma Hải Thọ, ai làm việc nấy, đồng thời ma thủ che kín bầu trời của Kinh Trường Dạ lại chộp về phía Lệ phi.

Hắn không muốn đánh lâu, vì vậy vừa xuất thủ đã dùng toàn lực, quyết tâm thu hồi Hóa Ảnh ma điển, khi ra tay không hề lưu tình, một khi bị bắt được, Lệ phi chắc chắn sẽ chết.

Đúng lúc này, trên bầu trời đột nhiên nhấp nháy như có thứ gì xé tan thiên không, ma thủ của Kinh Trường Dạ đang đánh tới lại đột nhiên ngưng bặt, sau đó chỉ thấy ma thủ vô thanh vô tức vỡ thành hai nửa.

Không gian xé rách.

“Liệt Không!” Kinh Trường Dạ gầm thét: “Sao ngươi lại liên thủ với Yên Vũ lâu?”

Liệt Không Thiên Yêu cười ha hả: “Chẳng qua là nhận ủy thác của Đông sứ, giúp hắn làm ít chuyện thôi.”

Nhưng chỉ nghe âm thanh chứ không thấy người.

Thế nhưng từng gợn sóng xé rách không gian, lần theo ma khí ập về phía Kinh Trường Dạ.

Có điều tuy lực lượng xé rách không gian rất mạnh nhưng ma khí của Kinh Trường Dạ không bị ảnh hưởng.

Ma khí biến hóa, đột nhiên hóa thành ngàn vạn luồng ma diễm bắn về phía Lệ phi.

Hắn không muốn phân thắng bại mà chỉ muốn cướp lại Hóa Ảnh ma điển, dù thế nào cũng không bỏ qua cho Lệ phi.

Chiêu Thiên Ma chỉ này chia ra ngàn luồng khí, là ma công quần thể, cho dù là đám người Liệt Không Thiên Yêu, Phong Trung Túc cũng khó lòng ngăn cản tất cả.

Lệ phi thấy không thể tránh né, lại vừa vặn chứng kiến một người bay tới.

Cô ta thầm hạ quyết tâm, cố gắng hút người kia lại chặn đòn cho mình. Ai ngờ người kia hoàn toàn không chống cự, ngược lại hét lớn; “Đừng sợ, để ta bảo vệ nàng!”

Không ngờ lại chủ động che trước mặt Lệ phi.

Cái gì?

Lệ phi ngơ ngác, một gương măt quen thuộc đã xuất hiện trước mắt.

“Dung Thành?” Cô ta bật thốt lên.

Có thế nào thì Lệ phi cũng không ngờ Dung Thành lại đột nhiên xuất hiện ở đây, còn liều mạng bảo vệ bản thân ngay thời điểm này.

Hình như giao tình giữa chúng ta đâu thân thiết đến vậy?

Còn chưa nghĩ xong đã nghe tiếng phốc phốc phốc!

Vài luồng Thiên Ma chỉ bắn vào thân thể Dung Thành, dư uy còn chưa dứt, hung hăng đánh lên người Lệ phi. Một khắc sau Dung Thành đã ôm cô ta rơi xuống dưới đất.