TRUYỆN FULL

[Dịch] Thiên Cơ Điện

Chương 288: Màn biểu diễn sinh động

“Phụt!”

Dung Thành phun một ngụm máu lớn lên mặt Lệ phi, nhuộm đỏ cả người cô.

Vốn dĩ thực lực của hắn thấp hơn Lệ phi, nếu trên người không có vài món bảo vật cứu mạng, đòn vừa rồi đã giết chết hắn.

Dù vậy, sau khi trúng Thiên Ma chỉ của Kinh Trường Dạ, hắn cũng đã trọng thương.

Dung Thành gục trên người Lệ phi, hô to: “Nàng không sao chứ?”

Lệ phi ngơ ngác: “Ta... ta không sao.”

Có Dung Thành chặn đòn giúp, Lệ phi lại là cảnh giới Vạn Pháp, bị thương không quá nghiêm trọng.

Quan trọng là thời khắc này trong đầu cô nàng đang đờ đẫn, không nghĩ ra vì sao Dung Thành lại liều mạng cứu mình như vậy.

Chẳng phải trước nay hắn không ưa mình à? Chẳng phải hắn đã rời khỏi môn hạ Đông sứ rồi à?

Sao bây giờ lại đột nhiên xuất hiện, còn liều mạng bảo vệ mình?

Tình cảm bộc phát quá nhanh làm cho Lệ phi trong lúc nhất thời thậm chí quên mình đang đối mặt với nguy hiểm.

Phía chân trời, lại hàng trăm nhát Thiên Ma chỉ đánh tới mãnh liệt.

Lệ phi biến sắc, đang định bất chấp tất cả đẩy Dung Thành ra chặn đòn, lại thấy một người xuất hiện.

Cặp cánh màu đen giương ra giữa không trung, làm dấy lên cuồng phong vô tận, còn mạnh mẽ tới mức ngăn cản Thiên Ma chỉ.

Chính là Thanh Lâm.

Trên người hắn có Phong Ma Vũ, lại là cảnh giới Vạn Pháp đỉnh phong, dùng ma đấu ma, Thiên Ma chỉ của Kinh Trường Dạ cũng bị hắn cản lại.

Thậm chí còn quay đầu lại phẫn nộ quát với Dung Thành: “Ngươi điên rồi à? Cô ta là gián điệp của Yên Vũ lâu, sao ngươi phải liều mạng vì cô ta như vậy?”

Âm thanh rất lớn.

Dung Thành tức giận đáp: “Ta muốn thế, ai cần ngươi quản?”

Thanh Lâm phẫn nộ xuất thủ, ngăn cản toàn bộ công kích của Kinh Trường Dạ - có Liệt Không Thiên Yêu ngăn phía trước, chiêu mạnh thì giao cho Thiên Yêu, chiêu quần thể thì hắn tự gánh, vừa vặn hoàn thành sứ mệnh.

Lệ phi không lo được mấy chuyện này, xoay người định bay đi.

Đùa gì vậy, thân phận đã bại lộ chả lẽ còn không chạy?

Nhưng ngay lúc này, một luồng ám kình từ trong cơ thể cô nàng bắn ra, trúng ngay điểm yếu khí huyết của cô nàng, Yên Ba Vụ Ẩn thần thông vừa được thi triển đã trực tiếp bị phá tan.

Sao lại như vậy?

Lệ phi kinh ngạc nhìn Dung Thành.

Là hắn?

Hắn đang dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn mình, một tay đặt sát bụng của cô, không ngừng truyền ám lực vào, miệng thì hô: “Lê Nhi, Lê Nhi, nàng sao vậy? Nàng phải cố lên, cố gắng chịu đựng!”

Lê Nhi là tên thật của Lệ phi, không ngờ Dung Thành lại biết.

Mẹ nó, bảo ta đừng chết làm gì, rõ ràng là ngươi đang hại ta.

Lệ phi cắn răng, định đẩy Dung Thành ra.

Cô ta là Vạn Pháp, Dung Thành mới Hoa Luân, theo lý mà nói đây là chuyện rất dễ dàng.

Nhưng một khắc sau, cô nàng lại phát hiện mình không thể dùng sức.

Sao lại như vậy?

Pháp luật của mình bị khóa rồi?

Có người âm thầm đối phó mình?

Vô hình vô ảnh, pháp lực không thể vận dụng, ít nhất cũng có tu vi Vô Cấu!

Lệ phi thật sự không ngờ một tên gián điệp nho nhỏ như cô mà có nhiều người tới đối phó đến vậy, thế nhưng người nấp trong bóng tối cưỡng ép áp chế pháp lực của cô, không cho cô cơ hội phản kháng, công kích của Dung Thành không ngừng ập tới, xung kích nội tạng của cô, nhưng miệng vẫn kêu gào: “Nàng đừng chết, đừng chết mà!”

Cứ như đang thật sự lo lắng cho cô.

Lệ phi biết mình bị cuốn vào một âm mưu khổng lồ, cô nàng ngửa đầu lên trời: “Đại... đô...”

Cô ta định hét lên.

Thế nhưng không đợi cô ta nói xong, một luồng huyền quang đã lướt chéo lên không trung, nhắm vào Phong Trung Túc.

Phong Trung Túc bị hai vị Vô Cấu vây công, đâu còn hơi sức quan tâm tới Lệ phi, Phong Vũ Tiêu Tương kiếm hóa thành ánh kiếm đầy trời: “Vị cao nhân nào tới đây?”

“Trưởng lão Vân Tuyệt môn, Cố Phong Hiên, nhận lời mời của Thiên Yêu tới đây giúp một tay.” Một tiếng đáp sang sảng vang lên, một ánh quyền xuất hiện trên bầu trời.

Nhát quyền này rất bình thường không có gì kỳ lạ nhưng mang theo hủy diệt sát lục cường đại.

“Là ngươi?” Phong Trung Túc nổi giận.

Đương nhiên hắn biết Cố Phong Hiên, nhưng chẳng phải Cố Phong Hiên là thành chủ của Vô Thiên thành à? Sao lại thành trưởng lão của Vân Tuyệt môn? Hơn nữa còn to gan lớn mật tới mức dám ra tay với mình.

Trong lòng hắn đang phẫn nộ nhưng Kinh Trường Dạ và Cố Phong Hiên ở phía đối diện đã đồng thời đánh tới, lại bất chấp tất cả hút Lệ phi ở đằng xa lại, định tự mình lấy Hóa Ảnh ma điển.

Nhưng ngay lúc hắn xuất thủ, lại có một người xông tới, giơ tay ngoắc một cái về phía Lệ phi, ánh sáng lóe lên, nhanh chóng ngưng tụ thành bàn tay, không ngờ lại đoạt lấy túi giới tử của Lệ phi.

Ninh Dạ!

Phong Trung Túc bắt được Lệ phi nhưng không thể lấy được Hóa Ảnh ma điển.

Lệ phi phun máu tươi: “Đại... đô... sứ...”

“Cút ngay!” Phong Trung Túc gầm lên, ném thẳng Lệ phi đi, ma diễm của Kinh Trường Dạ quét qua, chỉ một đòn thôi đã biến Lệ phi thành tro tàn. Phong Trung Túc đã thi triển Yên Ba Hạo Miểu thần thông, bỏ trốn cùng Ma Hải Thọ.

Hắn vốn nhắm vào Hóa Ảnh ma điển, không lấy được đồ thì lập tức bỏ đi, mượn tay Kinh Trường Dạ giết Lệ phi chẳng qua là không muốn giao cô ta cho đối thủ. Dù sao Lệ phi cũng bị trọng thương, mang theo cô ta cũng là gánh nặng.

Bên kia, Kinh Trường Dạ thấy hắn chạy trốn, không muốn đợi lâu, chỉ liếc mắt nhìn Ninh Dạ, lạnh nhạt nói: “Ninh Dạ đúng không? Giao Hóa Ảnh ma điển ra đây, lão phu sẽ không làm khó nhà ngươi, bằng không chắc ngươi cũng biết, người bị lão phu nhắm vào, có lên trời xuống đất cũng khó lòng chạy thoát...”

Lời nói mơ hồ, người đã biến mất không còn tung tích.

“Ơ, thế à? Thế thì ta càng muốn giữ lại trên người.” Ninh Dạ vỗ vỗ Hóa Ảnh ma điển rồi cười nói.

“Lệ phi!” Dung Thành ở bên dưới kêu lên tan nát cõi lòng.

Chậc chậc, diễn không tệ.

Ninh Dạ nhịn cười chạy tới, ôm lấy Dung Thành: “Dung huynh!’

“Ngươi cút đi!” Dung Thành tức giận hét lớn: “Vì sao ngươi không cứu nàng?”

Ninh Dạ lộ vẻ áy náy: “Ta không ngờ Phong Trung Túc lại vứt bỏ người mình. Dung huynh, người yêu đã mất, ngươi cố nén bi thương. Ngươi đang bị thương rất nặng...

“Ta không cần ngươi lo!” Dung Thành nằm trên mặt đất hét lớn.

Đúng là hắn bị thương rất nặng.

Sau khi trúng Thiên Ma chỉ của Kinh Trường Dạ, hắn còn phải đối phó với Lệ phi, mà khi Ninh Dạ ôm lấy hắn không phải trị thương cho hắn mà tiếp tục thi triển ám lực, phá hủy thân thể hắn, đánh hắn tới mức gần chết.

Tuy đã biết kế hoạch của Ninh Dạ, nhưng khoảnh khắc đó trong lòng Dung Thành vẫn thấy sợ - ngươi ra tay phải có chừng mực đó, đừng đánh chết ta đấy.

Nhưng sự thật là, nếu trong thời gian ngắn không tới cứu, vậy chắc chắn Dung Thành sẽ chết.

Vì vậy một khắc sau, Ninh Dạ lập tức hét lớn: “Đông sứ! Dung Thành sắp không xong rồi!”

Một tiếng thở dài vang lên.

Quân Bất Lạc đã xuất hiện bên cạnh Dung Thành.

Nhìn tên đệ tử này, ánh mắt Quân Bất Lạc hết sức phức tạp.

Tiện tay vung lên, một luồng tiên pháp đã hạ xuống người Dung Thành, Quân Bất Lạc nhìn hắn một chút, lắc đầu nói: “Hắn bị thương quá nặng, kinh mạch đã đứt thành từng khúc, ngũ tạng vỡ nát, ngay cả nguyên thần cũng bị tổn thương, nếu muốn cứu... khó lại càng khó.”

Đây là lời Ninh Dạ đã dạy cho hắn, Quân Bất Lạc học thuộc.

Có thể nói thời khắc này, Ninh Dạ, Dung Thành, Quân Bất Lạc, cả ba người đều đang diễn kịch, phối hợp lẫn nhau, ba bên tình nguyện nhưng kết quả hoàn toàn không sai lệch, tất cả đều theo kịch bản sẵn có.

Ngay sau đó tới Ninh Dạ kêu lên: “Kính xin Đông sứ cứu hắn một mạng!’

Quân Bất Lạc lắc đầu: “Người hắn yêu đã chết, mất đi tất cả niềm tin, trong lòng chỉ muốn chết, e là khó mà cứu được.”

Ninh Dạ kêu lên: “Đông sứ, không thể để như vậy được, nếu hắn chết thì chuyện của ngài...”

Gương mặt Quân Bất Lạc cau lại, khả năng diễn kịch của hắn không tốt bằng Dung Thành và Ninh Dạ, vẻ mặt này khá giả tạo, vì vậy chỉ chớp mắt đã thay đổi, quát lớn: “Ngươi tưởng ta không biết à? Nhưng tên nghịch đồ này chịu chết vì tình, bản thân hắn không còn mong muốn sống sót, ta có cách gì chứ? Hơn nữa mấy năm nay bản tôn đã khoan dung cho hắn rất lâu rồi, chẳng lẽ vì Thiên Hành Nguyên mà bản tôn còn phải bảo vệ cho hắn nữa à? Chuyện hôm nay là hành động của bản thân hắn, không phải bản tôn hại hắn. Bản tôn không thẹn với lương tâm, nếu hắn cảm thấy như vậy là có thể uy hiếp bản tôn, thế thì đừng có mơ. Cho dù sau khi hắn chết, Thiên Hành Nguyên bị người khác lấy được, bản tôn cũng chấp nhận. Bản tôn không phải loại người mặc cho kẻ khác nhào nặn!”

Những lời này khẳng khái mạnh mẽ, người khác có cảm động hay không thì Quân Bất Lạc không biết, chứ chính hắn cũng thấy cảm động.

Ninh Dạ đã nhìn sang phía Dung Thành: “Ta biết ngươi trách ta phối hợp với Đông sứ lừa ngươi, nhưng ngươi cũng thấy chuyện hôm nay rồi đấy, không phải Đông sứ gây ra. Dung huynh đệ, tuy ban đầu ta và ngươi kết giao không phải thật lòng, nhưng đã kết giao thì là bằng hữu. Ta khuyên ngươi một câu thật lòng, cho dù có chết cũng đừng chết uất ức như vậy. Đừng quên nữ nhân của ngươi bị ai hại chết, chẳng lẽ ngươi không muốn báo thù cho cô ấy à?”

Phải cám ơn hành động vô tình của Phong Trung Túc, ít nhất Ninh Dạ cũng tìm được một lý do rất tốt.

Đương nhiên không có lý do này cũng chỉ thêm vài lời diễn thuyết mà thôi, đằng nào thì Dung Thành cũng bị thuyết phục.

Còn chỗ tốt của việc có lý do là Quân Bất Lạc càng tin tưởng.

“Báo thù?” Dung Thành lặp lại câu này, ánh mắt bừng lên hy vọng.

Hắn vừa lẩm bẩm vừa nhìn về phía xa.

Hành động này khiến Ninh Dạ sốt ruột, huynh đệ này, ngươi đừng ra vẻ tâm trạng nữa, mau chuyển sang đề tài chính đi.

Dung Thành phun ra một ngụm máu, rốt cuộc cũng “hiểu”.

Hắn quay đầu lại nhìn Quân Bất Lạc, lớn tiếng nói: “Sư tôn cứu ta, trong vòng mười năm chắc chắn đệ tử sẽ lấy Thiên Hành Nguyên ra!”

“Mười năm?” Rất hiển nhiên, Quân Bất Lạc còn chưa hài lòng với đáp án này.

“Bí cảnh đặt Thiên Hành Nguyên có đại trận bí pháp bảo hộ, phá giải không dễ, cần có thời cơ. Đệ tử chỉ cần mười năm!!!” Dung Thành kích động nói: “Đệ tử xin lấy cha mẹ linh thiêng nơi suối vàng ra lập thề, mười năm sau nhất định sẽ dâng Thiên Hành Nguyên lên! Đến lúc đó sống hay chết gì, Dung Thành cũng theo ý sư phụ!”