Nghe hắn đem cả cha mẹ linh thiêng ra thề, rốt cuộc sắc mặt Quân Bất Lạc cũng thay đổi.
Hắn biết Dung Thành rất để ý tới cha mẹ, nếu không như vậy, hắn đã chẳng kiên quyết không chịu giao Thiên Hành Nguyên ra.
Nếu hắn đã nói thế, ít nhất cũng là thật lòng.
Sau khi suy nghĩ, Quân Bất Lạc nói: “Đây là cơ hội cuối cùng ta cho ngươi. Nếu ngươi bội ước, cho dù ngươi công khai Thiên Hành Nguyên cho thiên hạ, ta cũng sẽ tự tay truy sát ngươi.”
Nói xong ném ra một hạt đan dược, đút vào miệng Dung Thành.
Sau đó nói với Liệt Không Thiên Yêu: “Người này bị thương quá nặng, Cửu Chuyển nguyên đan của ta khó lòng trị tận gốc, e là phải mượn nguyên thần Vô Cấu của Thiên Yêu dùng một lát.
Liệt Không Thiên Yêu cười khà khà: “Có thể giải quyết vấn đề của quý sư đồ, cũng là đáng giá.”
Bây giờ hắn đang nhắm tới Đông Phong quan, chỉ ước gì Quân Bất Lạc nợ ân tình của hắn, cho nên trực tiếp đưa nguyên thần Vô Cấu mà hắn thu thập được cho Quân Bất Lạc.
Quân Bất Lạc múa đầu ngón tay, hòa tan nguyên thần Vô Cấu kia rồi đánh vào cơ thể Dung Thành: “Ngưng thần tĩnh khí, hôm nay là họa của ngươi nhưng cũng là phúc của ngươi. Ngươi có được nguyên thần này, chẳng những vết thương cũ khỏi hẳn mà tu vi còn tiến bộ thần tốc. Từ nay về sau ta cũng không hạn chế hành động của ngươi nữa, xem xem liệu ngươi có tuân thủ lời hứa hay không. Đến ngày Thiên Hành Nguyên trở về chính là lúc sư đồ chúng ta không ai nợ ai nữa!”
“Đệ tử hiểu!” Dung Thành hô to.
Ninh Dạ mỉm cười.
Đây đúng là một thu hoạch ngoài mong đợi.
Vốn dĩ y chỉ định mượn chuyện lần này, chính thức đưa ra thời hạn mười năm, cố định chuyện giải quyết Đông Phong quan là mười năm sau. Đương nhiên từ khi đề xuất đến giờ đã qua một năm rưỡi, nhưng nếu mọi việc thuận lợi, cho dù có muộn một hai năm thì Mộc Khôi tông cũng không để ý.
Còn Dung Thành, qua việc này lại nhận được nguyên thần Vô Cấu, đây là chuyện mà y cũng không ngờ.
Như vậy cũng tốt, Dung Thành lên tới cảnh giới Vạn Pháp càng sớm thì thực lực càng mạnh, mười năm sau cơ hội giết chết Quân Bất Lạc cũng càng lớn.
Nói lại thì, thời gian vừa qua làm mưa làm gió, kết quả chỉ là Thanh Lâm và Dung Thành lần lượt có thu hoạch, ngược lại bản thân Ninh Dạ không kiếm được mấy lợi lộc.
Nhưng Ninh Dạ cũng không để ý, y có Thiên Cơ điện trên tay, trên đại đạo y có tiềm lực vô hạn, không để ý tới mấy thứ này.
Ngược lại y đột nhiên nghĩ tới còn một người không nhận được chút lợi ích nào.
Cừu Bất Quân.
Lão sư thúc vẫn luôn nấp trong bóng tối, cẩn thận mà tận tụy, chạy ngược chạy xuôi về mình. Nhưng đáng thương thay, đến giờ vẫn chỉ là Vạn Pháp sơ cảnh, mà tu vi hỗn tạp nên chiến lực bị hao tổn.
Liệu có phải cũng đã đến lúc nên tính toán cho sư thúc không?
Nhưng trong những thứ tốt xuất hiện bây giờ, không có gì thích hợp với sư thúc?
Chuyện này khiến Ninh Dạ khá đau đầu.
Thôi vậy, cứ gác tạm lại đã, chờ xem sau này có cơ hội gì giành được lợi ích cho su thúc không.
Chuyện cấp bách bây giờ là bước kế tiếp.
Khe hở Ma Vực.
Sau khi liên tiếp hoàn thành vài mục tiêu mang tính giai đoạn của bản thân, rốt cuộc Ninh Dạ cũng đi tới bước này.
Hy vọng Kinh Trường Dạ tiếp tục nghe lời.
Ừm, chắc chắn hắn sẽ nghe lời, sức hút của khe hở Ma Vực đã rất lớn đối với hắn, vấn đề là bên phía Yên Vũ Lâu.
Không biết vì sao, vừa nghĩ tới Yên Vũ lâu, Ninh Dạ lại thấy bất an.
Hôm nay bọn Phong Trung Túc từ bỏ quá nhanh, tuy có nguyên nhân là đại năng của các phái nhanh chóng xuất hiện, nhưng Ninh Dạ luôn cảm thấy có lẽ bọn chúng còn có kế hoạch.
Người của Yên Vũ lâu có rất nhiều suy nghĩ, khó lòng lợi dụng.
Đợi đã...
Ninh Dạ đột nhiên cảm thấy hình như mình quên mất điều gì.
Mẹ nó! Quên chưa phá nhà!
Theo kế hoạch ban đầu của Ninh Dạ, trận đại chiến này sẽ phá hủy toàn bộ triều đình, tiện tay đánh chết một số bí vệ trong cung.
Nhưng kế hoạch không thể chỉ tiến triển theo sắp đặt của bản thân, không ngờ thời điểm chiến đấm, đám bí vệ trong triều không xuất thủ mà lập tức bỏ trốn. Kinh Trường Dạ dốc toàn lực đối phó với Lệ phi, cũng không để ý tới chuyện phá hoại.
Cho nên kế hoạch gây họa cho triều đình Dịch quốc chỉ là một đợt sóng gió kinh khủng chứ chẳng hề nguy hiểm.
Thôi được, thôi được.
Cứ vậy đi.
Ninh Dạ thấy đủ là ngừng, mục đích chủ yếu của hắn vẫn là Dung Thành. Mây giờ mục tiêu chủ yếu đã được hoàn thành, mục tiêu thứ yếu không quan trọng.
Đúng rồi, còn một mục tiêu.
Không biết bên phía Công Tôn Điệp ra sao rồi?
——————————————————————
Sau khi trận chiến nổ ra, Công Tôn Điệp lập tức thi triển ảnh độn.
Thế nhưng Kinh Trường Dạ không để ý tới cô không nghĩa là người khác cũng không để ý.
Cùng lúc với ảnh độn của Công Tôn Điệp, một luồng sáng u ám huyền ảo đã khóa chặt lấy người cô.
Hai luồng độn quang lao ra khỏi cung đình, đi thẳng tới một hẻm nhỏ vắng vẻ rồi mới xuất hiện.
Công Tôn Điệp hiện hình, cười duyên: “Ta còn tưởng là ai, hóa ra là Huyền Linh sư huynh.”
Một thân hình hiện lên giữa bóng tôi, là một nam tử đầu trọc, có một cái mũi ưng rất dễ thấy.
Hắn cười với Công Tôn Điệp: “Công Tôn Điệp, biết ta đã đến, còn không mau mau chịu trói?”
Công Tôn Điệp lùi lại phía sau vài bước: “Sao nào? Tưởng tu vi cao hơn ta là bắt được ta à?”
Vương Huyền Linh khẽ nhíu mày: “Ảnh Độn thuật của ngươi đã đột phá, có phải đã lĩnh ngộ Hóa Ảnh ma điển không? Nhưng chỉ có thế thôi thì không thoát khỏi Thiên La võng của ta được đâu.”
Vương Huyền Linh lật tay một cái, một cái lưới màu đen đã xuất hiện trong tay.
Công Tôn Điệp lắc đầu: “Vương Huyền Linh, ngươi vẫn tự đại như trước. Chuyện ngươi nên quan tâm bây giờ không phải là có tóm được ta hay không mà nên nghĩ xem bà đây dựa vào đâu mà dám báo tin cho các ngươi!”
Vương Huyền Linh vẫn nhìn chằm chằm vào Công Tôn Điệp.
Đương nhiên không phải hắn không nghĩ tới.
Sau khi Kinh Trường Dạ nhận được tin, phản ứng đầu tiên chính là vì sao Công Tôn Điệp lại báo tin tức giao dịch cho hắn?
Nhưng cho dù biết có vấn đề, Kinh Trường Dạ cũng không thể từ bỏ như vậy được.
Vốn dĩ Kinh Trường Dạ còn tưởng Công Tôn Điệp bố trí cạm bẫy là để đối phó hắn, vì vậy hắn cũng bố trí đủ thứ. Nhưng sự thật là hầu hết những thủ đoạn này đều không phát huy được tác dụng - vốn không có bất cứ dấu hiệu nào là định đối phó với hắn.
Đúng là Công Tôn Điệp giao dịch với Lệ phi, cũng đúng là Đông Phong quan không có cường giả khác của Hắc Bạch thần cung.
Xem ra toàn bộ sự kiện này chỉ là Công Tôn Điệp lợi dụng hắn đánh với Yên Vũ Lâu một trận, nhưng kết quả không quan trọng, quan trọng là tin tức mà Công Tôn Điệp đưa ra đều là thật.
Lúc này Kinh Trường Dạ còn đang chiến đấu với Phong Trung Túc, tạm thời không rảnh suy nghĩ điều này nhưng Vương Huyền Linh không thể không nghiêm túc đánh giá vấn đề này.
Hắn cảm thụ tỉ mỉ bốn phía, không nhận ra có ai.
Chuyện này chỉ chứng minh hai vấn đề, hoặc là Công Tôn Điệp không có người trợ giúp, hoặc là người trợ giúp cường đại tới mức mình không thể tra ra.
Nhưng Công Tôn Điệp cũng là trọng phạm bị Hắc Bạch thần cung truy nã, bây giờ còn trở mặt với Yên Vũ lâu, hắn thật sự không thể nghĩ ra chỗ đựa của Công Tôn Điệp là đâu. Trong lòng hắn không ngừng suy nghĩ nên trong lúc nhất thời lại không nói gì.
Công Tôn Điệp nhìn ra tâm tư của hắn, lười biếng nói: “Không cần nghĩ nữa, ngươi không nghĩ ra đâu. Sao nào, có thể nói về di tích ngộ đạo từ thời thái cổ rồi chứ?”
Hóa ra trong tin tức mà Thiên Cơ điện giao cho Kinh Trường Dạ có đưa ra một điều kiện, đó là cô sẽ đưa tin về Hóa Ảnh ma điển cho Kinh Trường Dạ nhưng bọn Kinh Trường Dạ phải nói cho cô biết chuyện nơi ngộ đạo thời thái cổ.
Vương Huyền Linh hừ một tiếng: “Tin tức không phải là giả, nhưng chúng ta còn chưa lấy được đồ.”
“Cái này thì ta không quan tâm. Dù sao ta cũng thể hiện thành ý rồi, bây giờ tới phiên các ngươi. Nếu các ngươi tuân thủ hứa hẹn, ta sẽ cho các ngươi biết tin về khe hở Ma Vực.”
Vương Huyền Linh hừ một tiếng, lấy một tấm ngọc bội ra ném cho Công Tôn Điệp.
Công Tôn Điệp nhận lấy, sắc mặt kinh ngạc: “Hóa ra là ở nơi đó.”
“Được rồi, ta đã báo vị trí nơi ngộ đạo di tích Thái Cổ cho ngươi rồi, có thể cho ta biết vị trí khe hở Ma Vực rồi chứ?”
Công Tôn Điệp giơ tay, ném một tờ giấy cho Vương Huyền Linh.
Vương Huyền Linh vô thức né tránh nhưng tờ giấy chỉ là giấy, không có bất cứ cơ quan nào.
Vương Huyền Linh hút tờ giấy lại, xem lướt qua rồi thầm kinh ngạc: “Quả nhiên là ở đó?”
“Ờ, đã giao tin cho các ngươi rồi, còn không vừa lòng thì thử giết ta đi. Nhưng ta đề nghị ngươi, tốt nhất đừng làm như vậy. Nếu ngươi thật sự xuất thủ, ta đảm bảo ngươi sẽ sống, nhưng chỉ sống mà thôi.” Công Tôn Điệp nói xong xoay người bỏ đi.
Thậm chí cô không dùng độn pháp, cứ thế rời khỏi.
Vương Huyền Linh nhìn chằm chằm vào phía sau cô cả nửa ngày nhưng rốt cuộc vẫn không xuất thủ, chỉ thi triển ma công niết một cái, tờ giấy đã hóa thành tro tàn.
‘Tích Lạc sơn, di tích Thiên Xu...” Hắn lẩm bẩm.
Hắn biết Công Tôn Điệp không nói dối, vì đó là hướng mà Luyện Ngục viêm ma cảm nhận thấy.
Nhưng vì sao Công Tôn Điệp lại tốt bụng như vậy? Liên tục đưa tin thật cho bọn họ?
Thôi vậy, chuyện này cứ để trưởng lão đau đầu là được!