TRUYỆN FULL

[Dịch] Thiên Cơ Điện

Chương 290: Âm mưu bí mật của Yên Vũ lâu

Như giật dây điều khiển con rối, Ninh Dạ từ từ tác động lên đối thủ, dẫn dất bọn chúng đi theo hướng mà mình mong đợi.

Thế nhưng con rối cũng có ý chí của bản thân, còn có suy nghĩ riêng của mình.

Chỉ có điều chính Ninh Dạ cũng không ngờ, phương hướng có dị động đầu tiên lại tới từ Trì Vãn Ngưng.

Trì Vãn Ngưng tới ngay buổi sáng sau trận chiến trong triều đình.

Thấy Trì Vãn Ngưng đi tới, Ninh Dạ bước lên hỏi: “Sao không ở Vạn Cổ liễu ngộ đạo tiếp?

Trì Vãn Ngưng lườm y một cái: “Người ta nhớ chàng đấy, đằng nào thì mấy hôm nay vẫn không có thành quả gì nên tới thăm chàng một chút.”

Nói xong đã ôm lấy Ninh Dạ, chàng chàng thiếp thiếp, hoàn toàn không thèm để ý tới mọi người xung quanh, vung thức ăn chó ra khắp nơi.

(TQ gọi người độc thân là độc thân cẩu, tình tứ trước mặt người độc thân là vung thức ăn cho chó.)

Trong tâm thần lại là một cuộc đối thoại khác.

Ninh Dạ: “Chẳng phải ta đã dạy Lượng Thiên thuật cho nàng rồi à? Sao không nắm chắc thời cơ ngộ đạo mà lại nghịch ngợm chạy đến đây?”

“Chàng tưởng ta muốn chắc? Là Phong Trung Túc.”

“Phong Trung Túc? Hắn tới tìm nàng?”

“Tên này nhận được tin từ Lệ phi, biết ta đang ở Vạn Cổ liễu, không ngờ lại chẳng để ý tới thân phận của ta, cưỡng ép liên hệ, muốn ta làm một việc giúp hắn.”

“Làm một việc? Mẹ nó, không phải Hóa Ảnh ma điển chứ?”

“Chàng biết là tốt rồi.”

Hóa Ảnh ma điển bị Ninh Dạ chiếm giữ, đây là chuyện công khai.

Vốn dĩ Ninh Dạ chỉ muốn mượn cơ hội này dời áp lực trên người Công Tôn Điệp. Bây giờ không còn Ngọc Lưu Sương, không còn Hóa Ảnh ma điển, áp lực trên người Công Tôn Điệp sẽ giảm bớt đi nhiều, bằng không ngày hôm qua Vương Huyền Linh đã chẳng vì chút e ngại mà bỏ qua cho Công Tôn Điệp.

Thế nhưng, không ngờ Phong Trung Túc lại tới tìm Trì Vãn Ngưng vì chuyện này.

Phong Trung Túc biết Trì Vãn Ngưng và Ninh Dạ là một cặp, quan trọng nhất là thân phận của Trì Vãn Ngưng còn chưa bị bại lộ, tới giờ vẫn là gián điệp của Yên Vũ lâu. Vì vậy sau khi Ninh Dạ lấy được Hóa Ảnh ma điển, hắn bèn đánh tiếng cho Trì Vãn Ngưng, muốn cô nghĩ cách lấy Hóa Ảnh ma điển từ người Ninh Dạ.

“Lũ người này đúng là nghĩ đủ mọi cách vơ lợi lộc cho mình.” Ninh Dạ hừ lạnh nói: “Nàng không nói với hắn là nếu vì chuyện này mà nàng bại lộ thì cái được không bù nổi cái mất à?”

Trì Vãn Ngưng nói: “Nói rồi, nhưng bọn chúng bảo ta tự nghĩ cách.”

“Ha ha.” Ninh Dạ cũng vui vẻ.

Tự nghĩ cách là cách nói rất hay, ý là chúng ta cũng không muốn ngươi bại lộ, nhưng làm sao để không bại lộ là chuyện của ngươi, ngươi vẫn phải làm việc cho ta.

Có lẽ gián điệp trong khắp thiên hạ đều từng gặp đãi ngộ như vậy.

Trước đây trách nhiệm của Trì Vãn Ngưng là đối phó với Thanh Mộc Lão Tổ, vì vậy không có nhiệm vụ. Bây giờ Thanh Mộc Lão Tổ đã chết, bọn họ lại sử dụng Trì Vãn Ngưng như gián điệp bình thường.

“Nếu không làm được thì sao?” Ninh Dạ hỏi.

“Hừ, chắc chắn sẽ bị trừng phạt rồi. Chắc bọn họ cảm thấy đã nắm được thân phận của ta, ta không dám không nghe lời!” Trì Vãn Ngưng hừ một tiếng rồi nói.

Đúng là lúc này thân phận của Trì Vãn Ngưng đang là vấn đề lớn nhất của cô, trước đây chỉ nghĩ tới việc giải quyết vấn đề về Thanh Mộc, đợi sau khi giải quyết xong, quay đầu nhìn lại, Trì Vãn Ngưng vẫn bị người khác nắm trong tay.

Nếu không có chuyện Đông Phong quan kéo chân Ninh Dạ, có lẽ Ninh Dạ đã nghĩ cách giải quyết nguy cơ thân phận của Trì Vãn Ngưng.

Thời khắc này, bề ngoài thì tiếp tục nói chuyện linh tinh với Trì Vãn Ngưng, Ninh Dạ suy nghĩ trong chốc lát rồi nói: “Nàng về nói với Phong Trung Túc, ta đã giao Hóa Ảnh ma điển cho Đông sứ, bảo bọn chúng bỏ suy nghĩ đó đi. Mặt khác nói cho bọn chúng, Quân Bất Lạc bí mật cầu viện, bảo bọn chúng mau mau rời khỏi, không thì không đi được nữa đâu.”

Dẫn Yên Vũ lâu tới là để bọn chúng gánh tội, đồng thời thu hút sự chú ý của Quân Bất Lạc.

Bây giờ Ninh Dạ đã hoàn thành vài bước trong kế hoạch, sự tồn tại của Yên Vũ lâu đã là không cần thiết, đương nhiên Ninh Dạ phải đuổi bọn chúng đi.

————————————————

Một ngày sau, Trì Vãn Ngưng và Ninh Dạ lại gặp gỡ.

Nhưng lần này là Ninh Dạ tới Vạn Cố liễu tìm cô - quan hệ của Thường Thư Thành và Ninh Dạ không tệ, phá lệ cho hắn vào ngồi một chút, đương nhiên cũng dặn hắn vào nhanh ra nhanh.

Vừa thấy Trì Vãn Ngưng, Ninh Dạ bèn hỏi: “Sao rồi?”

Trì Vãn Ngưng trả lời: “Phong Trung Túc nói bọn chúng sẽ không đi.”

“Không đi? Vì sao?” Ninh Dạ kinh ngạc.

“Ta cũng không biết. Bọn chúng chỉ bảo ta có gắng hết sức tra xét xem Quân Bất Lạc giấu Hóa Ảnh ma điển ở đâu.”

“Nói vậy bọn chúng còn chưa từ bỏ hy vọng? Chẳng lẽ còn định đánh vào phủ Đông sứ, cướp lấy Hóa Ảnh ma điển?” Ninh Dạ kinh ngạc.

Hai tên này đúng là to gan.

Tưởng Đông Phong quan là nơi bọn chúng có thể tới lui tự do hay sao?

“Ta không biết, đằng nào thì bọn chúng cũng nói như vậy đấy, còn bảo cái gì mà, ta cũng đi mau đi, tránh bị lan đến.” Trì Vãn Ngưng bất đắc dĩ nói.

“Bảo nàng cũng mau chóng rời khỏi ư?” Ninh Dạ thầm chấn động: “Rời khỏi đâu?”

Trì Vãn Ngưng ngạc nhiên lắc đầu: “Bọn chúng không nói, chắc là rời khỏi Đông Phong quan?”

Ninh Dạ vội vàng nói: “Bọn chúng có nói muộn nhất là bao giờ nàng phải rời khỏi không?”

“Chỉ nói đến lúc đó sẽ thông báo cho ta.”

“Không đúng!” Ninh Dạ lập tức ý thức được chuyện này có vấn đề.

Yêu cầu này của Phong Trung Túc là có ý định làm đại sự?

Nhưng vì sợ lan tới Trì Vãn Ngưng nên mới bảo cô mau chóng rời khỏi.

Nhưng Trì Vãn Ngưng đang ở nơi ngộ đạo Vạn Cố liễu, Hóa Ảnh ma điển thì ở phủ Đông sứ, khoảng cách giữa hai nơi này không ngắn. Tuy đại năng cảnh giới Vô Cấu xuất thủ có uy lực hùng vĩ, dẫu ở phủ Đông sứ cũng có thể đánh tới Vạn Cổ liễu, nhưng trừ phi cố ý, bằng không dư âm bình thường không thể ảnh thưởng tới được.

Vậy bọn họ bảo Trì Vãn Ngưng rời khỏi là có ý gì?

Chẳng lẽ bọn họ muốn đại khai sát giới ở Đông Phong quan?

Chắc không phải đâu nhỉ? Quân Bất Lạc không tìm các ngươi không có nghĩa là các ngươi có thể hoành hành trong Đông Phong quan mà không cần e ngại điều gì.

Hay là cứu Công Tôn Dạ? Không, càng không thể, tuy Công Tôn Dạ là gián điệp nhưng sau khi bại lộ giá trị thân phận của hắn đã không cao - hắn không ở Yên Vũ lâu, cũng không biết nhiều chuyện của Yên Vũ lâu, Ninh Dạ hiểu rất rõ đám người này, từ đầu đã chẳng hy vọng bọn chúng sẽ đi cứu Công Tôn Dạ.

Hay là muốn làm một lần Tử Giới Dung Lô ở đây?

Chuyện này cũng không thể, không còn Huyết Nguyên châu nữa thì làm thế quái nào được.

Trong phút chốc mà đầu óc Ninh Dạ suy nghĩ đủ đường, tưởng tượng ra vô số khả năng.

Mãi tới khi ánh mắt hạ xuống người Trì Vãn Ngưng, nhìn gương mặt xinh đẹp như ngọc kia, lại nghĩ tới lời cảnh báo của Phong Trung Túc, đột nhiên một suy nghĩ hiện lên trong lòng, suýt nữa hét lớn.

Trì Vãn Ngưng và y tâm ý tương thông, cảm thụ được suy nghĩ của hắn, cũng lập tức biến sắc: “Không thể nào? Bọn chúng dám làm thế à? Đây là đại sự không chết không thôi đấy!”

“Có gì mà không dám? Sau trận chiến ở Chấp Tử thành, Yên Vũ lâu và Hắc Bạch thần cung đã thành không chết không thôi. Nếu ta là bọn Phong Trung Túc, ta cũng làm như vậy.” Ninh Dạ trả lời.

Trì Vãn Ngưng sốt sắng: “Làm thế nào bây giờ? Chiến trường của chúng ta ở khe hở Ma Vực, bọn chúng làm vậy thì làm sao chúng ta phân thân được?”

“Vì vậy cho dù thế nào cũng không thể để bọn chúng thành công.” Ninh Dạ nhìn sang phía gốc cây che trời trước mắt.

Vạn Cổ liễu!

Không sai!

Chắc chắn mục đích của Yên Vũ lâu là nó!

Hóa Ảnh ma điển chỉ là danh nghĩa, mục đích thật sự của bọn Phong Trung Túc là Vạn Cố liễu.

Bọn chúng định phá hủy Vạn Cố liễu!