TRUYỆN FULL

[Dịch] Thiên Cơ Điện

Chương 291: Có thể truyền đại đạo

Tuyệt đối không thể để Vạn Cố liễu bị hủy, nếu nó bị hủy thì Mộc Khôi tông có lấy được Đông Phong quan cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa.

Đây là chuyện ảnh hưởng tới toàn bộ kế hoạch khổng lồ của y.

Nhưng vấn đề hiện tại là tên đã trên dây.

Kinh Trường Dạ đã biết chuyện khe hở Ma Vực, có thể phát động tập kích khe hở Ma Vực bất cứ lúc nào.

Một khi Kinh Trường Dạ xuất thủ tấn công khe hở Ma Vực, Phong Trung Túc cũng sẽ nhân cơ hội ra tay với Vạn Cố liễu - đối với bọn họ, đây chính là cơ hội.

Ngược lại nếu Phong Trung Túc, Ma Hải Thọ xuất thủ trước; chắc chắn Kinh Trường Dạ cũng nhân cơ hội ra tay với khe hở Ma Vực, đây cũng là cơ hội tốt cho hắn.

Có thể nói bất cứ ai trong Yên Vũ lâu và Ma môn xuất thủ trước, chắc chắn sẽ khiến bên còn lại ra tay cùng lúc, từ đó kết hợp với nhau, làm cho Quân Bất Lạc chỉ để ý được một đằng chứ không làm gì được bên còn lại.

Điểm chết người nhất là bây giờ bọn họ đều biết Quân Bất Lạc sẽ không cầu viện, vì vậy càng trắng trợn, chẳng e ngại điều gì.

Nghĩ tới chuyện này, ngay cả Ninh Dạ cũng cảm thấy đau đầu.

“Hay là báo cho Mộc Khôi tông?” Trì Vãn Ngưng nói.

“Không được, chuyện Mộc Khôi tông ra tay không lừa được Quân Bất Lạc, một khi bọn họ bảo vệ Vạn Cố liễu, rất có thể toàn bộ kế hoạch sẽ thất bại.” Ninh Dạ trực tiếp phủ quyết.

“Thế còn Liệt Không Thiên Yêu và Cố Phong Hiên thì sao?” Trì Vãn Ngưng hỏi.

Liệt Không Thiên Yêu và Cố Phong Hiên không thành vấn đề, Liệt Không Thiên Yêu có âm mưu với tiểu hồ ly, chắc chắn sẽ đồng ý giúp đỡ, hắn ra tay càng nhiều thì cái giá phải trả sau này sẽ càng nhỏ - ta là đại năng, cái giá cho ta xuất thủ không tới mấy trăm triệu linh thạch chắc?

Cùng một tính thôi.

Nhưng vấn đề là như vậy thì linh lực đối phó với Kinh Trường Dạ bên phía khe hở Ma Vực sẽ bị suy yếu.

Di tích Thiên Xu ở bên ngoài Đông Phong quan, Hắc Bạch đại trận khó lòng chiếu cố, cho dù trong Tích Lạc sơn có Hắc Bạch đại trận thì cũng không bằng ở Đông Phong quan. Lại thêm Kinh Trường Dạ có Tử Giới châu và Luyện Ngục viêm ma, càng khó đối phó.

Cứ như vậy, phải lo cho cả hai đầu, mọi chuyện sẽ phức tạp.

Tình hình này phức tạp tới mức khiến Ninh Dạ đau đầu không thôi, y nhanh chóng suy nghĩ, đủ loại kế sách không ngừng xuất hiện. Để mau chóng nghĩ ra cách, thậm chí y bất giác dùng tới cả Vấn Thiên thuật và Côn Lôn kính.

Trì Vãn Ngưng và Ninh Dạ tâm ý tương thông, lúc này cảm thụ được từng kế hoạch điên cuồng xuất hiện trong suy nghĩ của Ninh Dạ, thậm chí huyền ảo trong Côn Lôn kính cũng tràn vào đầu cô.

Trong lòng kinh ngạc, chỉ cảm thấy không biết đầu óc tên này làm bằng cái gì, sao chỉ chớp mắt đã nghĩ ra nhiều ý tưởng như vậy.

Nhưng một khắc sau đã phát hiện không đúng.

Vì thậm chí Ninh Dạ còn sử dụng cả Vạn Tượng đồ.

Thiên Cơ điện biến hóa vạn tượng, đã diễn hóa ra vô số bức vẽ, ra là Ninh Dạ dốc toàn lực suy tính các khả năng.

Khoảnh khắc này lượng tin tức khổng lồ tới mức Trì Vãn Ngưng không thể chịu nổi, kêu á một tiếng rồi ngã xuống.

Ninh Dạ vội vàng đỡ lấy Trì Vãn Ngưng: “Nàng không sao chứ?”

Lúc này y mới ý thức được mình đã phạm sai lầm - Vạn Tượng đồ suy tính trong Thiên Cơ điện, không xung kích tâm linh của y, nhưng Trì Vãn Ngưng suy nghĩ không nhanh bằng y mà lại phải tiếp nhận lượng tin tức nhiều hơn y, chẳng trách cô không chịu nổi.

Ninh Dạ đang định gián đoạn liên kết tâm thần, không ngờ Trì Vãn Ngưng lại nắm lấy y nói: “Đừng ngừng lại!”

“Cái gì?” Ninh Dạ ngẩn ra, lập tức ý thức được điều gì, vui mừng nói: “Không ngờ...”

Y không do dự nữa, khởi động Càn Tự Bí, tâm thần lan truyền cho Trì Vãn Ngưng.

Trì Vãn Ngưng lại hộc máu nhưng gương mặt càng tười cười, ngồi khoanh chân, theo Ninh Dạ không ngừng thôi động, Côn Lôn kính, Vạn Tượng đồ, Càn Tự Bí cùng chuyển động, trên người Trì Vãn Ngưng đã tỏa ra ánh sáng như có như không.

Ngộ đạo!

Trì Vãn Ngưng đã bắt đầu ngộ đạo.

Hơn nữa không ngờ trên người cô lóng lánh ánh sáng, là pháp tắc đại đạo hệ quang!

Thế này là sao?

Ngay cả tiểu hồ ly bên cạnh cũng nhìn tới mức ngây ngẩn!

Vì sao Trì Vãn Ngưng lại lĩnh ngộ pháp tắc đại đạo hệ quang.

Nó không hiểu nhưng Ninh Dạ và Trì Vãn Ngưng lại rất rõ ràng.

Không phải Trì Vãn Ngưng ngộ được pháp tắc đại đạo hệ quang mà là thu được pháp tắc đại đạo hệ quang từ tâm thần của Ninh Dạ!

Đại đạo không thể truyền bằng lời!

Ngàn vạn năm qua, đạo môn tiên đồ, chỉ truyền thụ được tiên pháp chứ không thể truyền cảm ngộ về đại đạo.

Vì không thể truyền thụ đại đạo, chỉ có thể tự ngộ.

Thế nhưng tới Trì Vãn Ngưng lại khác.

Cô và Ninh Dạ tâm linh tương thông, thời điểm tâm thần hợp nhất cả hai là một thể, chuyện này có thể phá tan hạn chế không thể truyền thụ đại đạo.

Nhưng chỉ như vậy thôi là chưa đủ, Ninh Dạ và Trì Vãn Ngưng chỉ có liên kết về tâm thần, về bản chất vẫn là hai người.

Nhưng vừa rồi Ninh Dạ huyễn hóa ra vạn tượng, tâm linh xung kích, khiến Trì Vãn Ngưng bị thương nhưng cũng tăng cường liên kết tâm thần giữa y và Trì Vãn Ngưng.

Còn một nhân tố cuối cùng, đó là tác dụng của bản thân nơi ngộ đạo Vạn Cố liễu và Lượng Thiên thuật.

Ba thứ hợp nhất, không ngờ lại giúp Trì Vãn Ngưng phá tan chướng ngại không thể truyền thụ đại đạo, có thể nhận được pháp tắc đại đạo từ người Ninh Dạ.

Xét theo phương diện này, bản thân Trì Vãn Ngưng cũng tương đương với ngộ đạo - đạo về tâm thần hợp nhất!

Thời khắc này Trì Vãn Ngưng và Ninh Dạ đã là tâm thần hợp nhất đúng nghĩa, tất cả kinh nghiệm, tâm đắc của Ninh Dạ đều được truyền thụ cho Trì Vãn Ngưng mà không hề giữ lại, còn Trì Vãn Ngưng cũng phản hồi lại cho Ninh Dạ những thứ mà mình biết như Yên Ba Vụ Ẩn thần thông, Thái Thanh Thần Thủy quyết, Huyền Âm diệu thuật, Lạc Anh chỉ, Thiên Thanh kiếm, thời khắc này hai người trao đổi tâm đắc, tu vi cùng tiến bộ, cũng tỏa sáng.

Tiểu hồ ly không biết tình hình phức tạp bên trong chuyện này, chỉ thấy Ninh Dạ và Trì Vãn Ngưng cũng xuất hiện dấu hiệu đột phá, nhìn tới ngây ngốc, Thường Thư Thành ở bên ngoài cũng ngơ ngác.

“Sao lại như vậy? Lẽ nào là Trì Vãn Ngưng? Cô ấy cũng ngộ đạo?” Thường Thư Thành ngây ngốc: “Hai người này... đúng là...”

Chỉ chốc lát sau, tâm linh của Ninh Dạ và Trì Vãn Ngưng giao hòa xong xuôi, hai người chỉ cảm thấy liên kết sâu trong nội tâm càng chặt chẽ.

Biểu hiện rõ rệt nhất là phạm vi liên kết tâm linh của bọn họ đã tăng cường rất nhiều, chỉ cần khoảng cách không quá trăm dặm, có thể cảm ứng được tiếng lòng của đối phương.

Ninh Dạ hưng phấn nói: “Thế nào rồi?”

Trì Vãn Ngưng che miệng cười khẽ: “Đã được lợi rất lớn. Tuy tu vi của chàng không cao nhưng lĩnh ngộ huyễn đạo, quang đạo, thậm chí cả Cửu Thiên Thần Thuật...”

Trì Vãn Ngưng nói, thân hình lóe lên, đã xuất hiện sau lưng Ninh Dạ.

Đây chính là quang độn thoắt ẩn thoắt hiện của Ninh Dạ.

Mới đó thôi cô đã học được.

Không chỉ có vậy, pháp tắc đại đạo của hai người tương đồng, quang độn của Ninh Dạ có thể dùng Trì Vãn Ngưng làm mốc, chỉ cần không vượt ngoài trăm dặm là có thể lập tức di chuyển tới bên cạnh Trì Vãn Ngưng.

Ninh Dạ vui mừng nói: “Như vậy là tốt nhất, nương tử, sau này nàng yên tâm tu hành, cứ để vi phu cực khổ là được. Tương lai có thu hoạch gì thì ta trực tiếp truyền cho nàng là được.”

Trì Vãn Ngưng lườm y một cái: “Không được, nếu hai người chúng ta có thể cùng hưởng đại đạo, vậy ta càng phải cố gắng, tiết kiệm thêm thời gian cho phu quân. Ồ, xem ra gần đây phù đạo và cơ quan thuật của phu quân đang trì trệ, không tiến bộ.”

Ninh Dạ thẹn thùng: “Nhiều chuyện quá, toàn phải đối mặt với đại lão, cũng chẳng có cách nào.”

Người khác thăng cấp từng bước một, chỉ có Ninh Dạ xui xẻo, vừa bắt đầu độ khó đã là cấp địa ngục, từ đầu tới cuối đều tiếp xúc với các đại lão cách mình mấy cảnh giới lớn, khiến cho Ninh Dạ hết sức bất đắc dĩ, chỉ mong giải quyết phiền phức cho sớm, có thể yên tâm thăng cấp từng bước một, không phải làm mấy chuyện nguy hiểm nữa.

Trì Vãn Ngưng cười nói: “Sau này chàng không cần phân tâm vào tạp học nữa, cứ chuyên tâm tu hành, nếu cần phân tâm thì còn ta. Giao một phần cho ta, ta biết cũng là chàng biết.”

Ninh Dạ và Trì Vãn Ngưng nhìn nhau, cùng vui mừng.

Lần này tâm thần hợp nhất, hai người được lợi không nhỏ, từ nay về sau một người biết pháp thuật là có thể trực tiếp truyền cho người còn lại.

Trì Vãn Ngưng bây giờ, ngoài tu vi thấp hơn Ninh Dạ, không có Thiên Cơ điện ra, những gì Ninh Dạ biết thì Trì Vãn Ngưng cũng biết.

Chỉ không biết khi Ninh Dạ thấy Trì Vãn Ngưng thi triển Thất Sát đao sẽ kinh ngạc tới mức nào.

Nhưng một khắc sau, Trì Vãn Ngưng biến sắc, đột nhiên nổi giận đánh cho Ninh Dạ một đòn: “Chàng còn nghĩ tới cô ta?”

Ninh Dạ đỏ mặt: “Không phải, không phải, ta chỉ cảm thấy... nếu có thêm một người thì tốc độ sẽ từ gấp đôi thành gấp ba rồi.”

Chữ ‘cô ta’ này đương nhiên là Công Tôn Điệp.

Có liên kết tâm thần nên đầu óc Ninh Dạ chỉ bay bổng một chút thôi là bị Trì Vãn Ngưng phát hiện.

Trong lòng đang ảo não, lại thấy Trì Vãn Ngưng cười nói: “Cho dù chàng có thu cả cô ấy, ta cũng không để ý.”

Làm sao Ninh Dạ chịu giẫm vào cái bẫy này, xua tay liên tục: “Ta không nghĩ tới, không nghĩ tới.”

“Phu quân nghĩ gì mà ta không biết.” Trì Vãn Ngưng nói đầy ẩn ý.

Ài, suy nghĩ bị ngươi biết ta biết hết, có điểm này là không tốt.

Nhưng ngược lại, cảm thụ từ phía Trì Vãn Ngưng là mặt ngoài thì Trì Vãn Ngưng tức giận, trong lòng cũng phản kháng nhưng không mạnh lắm, còn thật sự có... ý định như vậy?

Trong lòng y hơi động, Trì Vãn Ngưng đã đá cho y một cái: “Biết ngay chàng sẽ có suy nghĩ này mà.”

Cho dù trong lòng nghĩ thế nào, ngoài miệng Trì Vãn Ngưng vĩnh viễn không ủng hộ.

Nhìn từng cái nhíu mày, từng nụ cười lay động lòng người, đột nhiên trong lòng Ninh Dạ hơi động, nói: “Có cách rồi!”