Tích Lạc sơn, di tích Thiên Xu.
Đây là một khu vực phế tích tàn tạ, từng mảng cung điện sụp đổ trải dài trong sơn cốc, tạo thành một cảnh tượng hoang tàn đổ nát, mô tả rõ nét sự thảm khốc của chiến tranh thượng cổ.
Bây giờ nơi này cũng giống như Cực Đạo cung, từ lâu đã chẳng còn huy hoàng.
Không chỉ có thế, chính giữa phế tích này là một vực sâu đen kịt.
Vực sâu không lớn, độ dài chỉ khoảng năm mươi trượng, rộng mười trượng, đối với Ma Vực mà nói đã là cực nhỏ.
Xung quanh khe hở Ma Vực là một khoảng không gian tĩnh lặng, không thấy một bóng người.
Một ma vật ló đầu ra từ dưới khe hở Ma Vực, sau khi thấy không có vấn đề gì thì to gan xuất hiện từ trong Ma Vực.
Tiến vào trần gian, nó ham lam hít một hơi, phát ra tiếng cười khằng khặc quái dị: “Nơi này linh khí mịt mờ, được trời cao chiếu cố, nếu ta đã nhận được cơ duyên này... Không tốt...”
Nó còn chưa dứt lời đã thấy trên không trung đột nhiên có ánh lôi quang hiện lên, từng luồng sấm sét đan xen vào nhau, tạo thành xiềng xích quấn xuống.
Ma vật kia biết không tốt, gầm lên một tiếng, thân thể lập tức hóa lớn, biến thành một ma vật ba đầu tám tay: “Ta là Thiên La Ác Sát, chỉ một trận pháp trói buộc thôi thì làm gì được ta!?”
Nó vung tám cánh tay đánh về phía xiềng xích trên không trung.
Thế công cuồng bạo, khiến xiềng kích chấn động kịch liệt.
Nhưng ngay lúc Thiên La Ác Sát tấn công, chỉ thấy càng nhiều xiềng xích sấm sét ập tới, trông bọn chúng rất giống Tỏa Long liên trong thiên lao của Hắc Bạch thần cung, nhưng vẫn có điểm khác biệt.
Tỏa Long liên chủ yếu là trói buộc nhưng sợi xích sấm sét này mang tính công kích cường đại, khi chúng quấn lên người Thiên La Ác Sát, ánh điện lấp lóe, thậm chí Ác Sát cường hãn kia cũng run rẩy kịch liệt.
Đồng thời, trên không trung xuất hiện một thanh kiếm khổng lồ, chém thẳng xuống dưới.
“Đoạn Long đài?” Thiên La Ác Sát kêu gào sợ hãi.
Thần vật thời thượng cổ sao lại xuất hiện ở đây?
Ác Sát biết không tốt, mình giẫm phải bẫy rồi, vội vàng nhảy về Ma Vực.
Song lại thấy một luồng bạch quang lóe lên, ngăn cản toàn bộ khe hở Ma Vực.
“Hắc Bạch đại trận?” Ác Sát giật mình.
Tích Lạc sơn cũng có Hắc Bạch đại trận, tuy không mạnh bằng ở Đông Phong quan nhưng chuyên về thủ, giỏi về vây khốn, năng lực thiên hướng phòng ngự, đã đạt tới cực hạn, trong lúc nhất thời Ác Sát kia cũng không về được.
Đồng thời, một người xuất hiện, thân thể hùng vĩ, tay cầm chiến đao rất dài, đứng trên đỉnh cốc, uy nghi đỉnh thiên lập địa như người khổng lồ, khí thế tương tự như Trương Liệt Cuồng.
Người kia đã cười to rồi nói: “Thiên La Ác Sát? Không tệ, không tệ, chờ lâu như vậy, rốt cuộc cũng có một kẻ ra dáng.”
Thiên La Ác Sát này tốt xấu gì cũng là sinh vật cấp bậc Vô Cấu, tuy mới chỉ sơ cảnh nhưng đã cực kỳ cường đại. Quan trọng là, nếu làm tài liệu thì khác biệt giữa Vô Cấu sơ cảnh với Vô Cấu đỉnh phong còn xa mới lớn bằng khác biệt giữa Vô Cấu và Vạn Pháp.
Người khổng lồ này vung tay, thanh đao gãy tăng tốc chém thẳng từ không trung xuống, đồng thời có càng nhiều sợi xích sấm sét điên cuồng tràn tới, bao vây Ác Sát tới mức không thể động đậy.
“Ngươi là ai?” Thiên La Ác Sát giận dữ hỏi.
“Hắc Bạch thần cung, vệ binh dưới trướng Đông sứ, Bách An Đồ!” Người khổng lồ hét lớn.
Đoạn Long nhận đã chém xuống đỉnh đầu Ác Sát.
Tám cánh tay của Thiên La Ác SÁt cùng vung lên, cứng rắn chống cự: “Chỉ là một Đoạn Long đài rách nát thôi mà cũng muốn giết ta?”
“Nếu thêm cái này thì sao?” Bách An Đồ vung tay.
Ánh đen lóe lên, hạ xuống trên lưỡi đao giết rồng, uy lực của Đoạn Long nhận tăng vọt, tiếp tục ép xuống.
Ác Sát kia không chịu nổi nữa, trơ mắt nhìn Đoạn Long nhận đè xuống như Thái sơn áp đỉnh.
“Không!” Hắn kêu gào điên cuồng, vận ma lực toàn thân, có làm thế nào cũng không chống nổi Đoạn Long đài chém xuống.
Như đang xử tử hình, Đoạn Long đao đã chém tới đỉnh đầu hắn, xương cốt Tu La được tôn là cứng như sắt thép, đao kiếm chẳng xuyên thủng, không ngờ lại từ từ tan vỡ dưới Đoạn Long đao.
Tốc độ của đao này không nhanh, thế nhưng những nơi nó tới như không còn thứ gì, dường như bất cứ thứ gì cũng không thể ngăn cản đường đao của nó hạ xuống, bất luận ngươi có ngăn cản hay không cũng chỉ là nhanh hơn hay chậm hơn mà thôi.
Thế là Ác Sát trơ mắt nhìn thân thể của bản thân từ từ bị cắt rời, trong lòng kinh hãi, vỗ một cái vào nửa sau đầu, một ánh huyền quang xông ra từ đỉnh đầu.
Đây là nguyên thần của nó.
Thế nhưng tuy nguyên thần đó bay ra ngoài thân thể vẫn chỉ quay khô giết ngừng quanh Đoạn Long đao chứ không thể rời khỏi.
Bách An Đồ cười lạnh: “Đoạn Long đài trên trảm tiên hồn, cho dù là Đoạn Long đài đã vỡ nát nhưng ngươi đừng hòng bỏ trốn! Huống chi nơi này còn có Tàng Thiên ngục phong tỏa thiên địa, Hắc Bạch đại trận kiêm cả công thủ, bản vệ binh cũng chẳng phải ăn chay ở đây!”
Nói xong hắn vung tay lên, ánh sáng đại trận lóe lên xung quanh, tiếp tục nhốt tên Ác Sát lại.
Vậy là Đoạn Long đao tiếp tục hạ xuống, rốt cuộc cũng cắt con Ác Sát này thành hai nửa.
Ác Sát này đã tới hóa cảnh, nguyên thần không bị diệt trừ là còn chưa chết.
Thế nhưng nguyên thần của nó không thể trốn thoát, sau khi chém xong nhục thân, Đoạn Long đài tỏa ra hàng vạn luồng hào quang, nguyên thần lại tự động bay về phía lưỡi đao.
“Không! Không!” Nguyên thần Ác Sát kêu gào, hóa thành một cái mặt quỷ dữ tợn, không ngừng tấn công lên không trung, muốn đánh ra một con đường sống.
Khổ nỗi nơi này từng giết cả Tham Tinh cấp Niết Bàn, một con Ác Sát như ngươi có là gì.
Cho dù nó cố gắng thế nào, vẫn không thể lay động trận pháp này, chỉ thấy nguyên thần rơi xuống dưới đao, sau đó Đoạn Long đao tiếp tục chém xuống, chia nguyên thần thành hai nửa rồi tự biến mất.
Ác Sát này dường như vẫn không chết, hóa thành hai luồng sáng trên không trung, trong lúc nhất thời thậm chí những sợi xích sấm sét cũng không thể ngăn hắn lại.
Bách An Đồ thở dài: “Mảnh vỡ đúng là mảnh vỡ, dù sao uy lực cũng chỉ có hạn. Đáng tiếc.”
Nhưng hắn cũng không vội, mặc nó bay lượn.
Nguyên thần đã vỡ, không thể kiên trì được bao lâu. Dù sao Bách An Đồ cũng không phải môn nhân của Thiên Cơ môn, không có Thiên Cơ tâm pháp, cưỡng ép thi triển Đoạn Long đài, gánh nặng cũng lớn.
Vì vậy đa số thời điểm, hắn sẽ dùng cách này để khiến đối thủ hao tổn.
Đúng là Hắc Bạch đại trận thuận tay hơn chút.
Nguyên thần Ác Sát tả xung hữu đột, không có nhục thân chống đỡ, lực lượng nguyên thần tiêu hao mà không thể bổ sung, thấy sắp không đỡ nổi rốt cuộc cũng gầm lên: “Cho dù ông đây có tự nổ cũng không để lại chút lợi lộc nào cho bọn bây!”
Nói xong hai nguyên thần hợp lại thành một, hung hăng phát động tự nổ.
Bách An Đồ vẫn rất bình tĩnh: “Đám tiền bối của ngươi cũng từng nói vậy.”
Lúc này Ác Sát mới phát hiện, mình không thể tự nổ.
Tàng Thiên ngục, phong tỏa thiên địa.
Tuy chỉ là mảnh vỡ nhưng đã có thể chặn đứng một phần năng lực của hắn.
Nếu ma này lập tức tự nổ ngay khi bị tập kích, có lẽ còn thành công được. Nhưng nó ôm tâm lý cầu may, định bỏ trốn, sau khi tiêu hao quá mức đã không thể tự nổ.
Bách An Đồ đã trải qua chuyện này quá nhiều lần, chính vì vậy hắn mới dùng sợi xích bằng sét làm đối phương tiêu hao, muốn đối phương có ảo giác mình sẽ chạy trốn được.
Bây giờ đại cục đã định, Bách An Đồ không hề do dự, quát lớn: “Lên! Phong tỏa!”
Vô số sợi xích hóa thành một quả cầu sét lấp lánh ánh sáng, bao phủ nguyên thần Ác Sát, sau đòn này ý thức trong nguyên thần của nó đã bị mài mòn.
“Ha ha ha ha, thành công rồi. Hiếm hoi lắm mới gặp một thằng ngu, giữ lại tới tám thành nguyên thần Vô Cấu, còn thân thể ma hóa kim cốt nữa. Không tệ, không tệ!” Bách An Đồ cười ha hả lấy đi thi thể Ác Sát.
Lợi ích ngày hôm nay bằng mấy ngày thường.
Đáng tiếc, không phải lúc nào khe hở này cũng có hàng tốt như vậy.
Càng đáng tiếc là... không biết còn tồn tại được bao lâu.
Bách An Đồ nghĩ.