TRUYỆN FULL

[Dịch] Thiên Cơ Điện

Chương 293: Bức cung

Sau khi lấy thi thể Ác Sát, Bách An Đồ đi xuống bên dưới.

Bên rìa phế tích có một cung điện nho nhỏ.

Bách An Đồ vào cung, có hai thị nữ xinh đẹp bước tới hầu hạ.

Không ngờ trong cung điện còn một người, chính là Công Tôn Dạ.

Trông hắn cũng chẳng như kẻ tù tội mà như một người khách, bên cạnh cũng có một mỹ nữ bầu bạn.

Bách An Đồ ngồi đối diện với Công Tôn Dạ.

Công Tôn Dạ cười nói: “Chúc mừng Bách huynh, lại thu được một đại ma Vô Cấu.”

Bách An Đồ lắc đầu: “Vật ngoại thân, rốt cuộc cũng không thể đạt tới đại đạo. Đúng rồi, Công Tôn huynh, ngươi tới di tích Thiên Xu đã vài ngày, ta đối xử với ngươi không tệ đấy chứ?”

Công Tôn Dạ cười nói: “Được Bách huynh ưu ái, Dạ không phải chịu uất ức gì.”

“Ư.” Bách An Đồ thuận tay cầm một cái chân thú to lên nhai: “Nếu đã thế, có phải ngươi với ta đã có thể nói vài lời từ đáy lòng rồi không?”

Công Tôn Dạ nghiêm mặt nói: “Những gì nói được thì đã nói cả rồi. Thật ra nếu các ngươi không dẫn ta tới đây, ta vốn không biết nơi này có khe hở Ma Vực. Nếu không phải các ngươi nói với ta chuyện Ngọc Lưu Sương, ta cũng không ngờ thứ chúng ta vô tình nhận được hôm đó lại là Ngọc Lưu Sương có liên quan tới Hạo Thiên môn.”

“Ta không nói tới cái này.” Bách An Đồ nhai đùi gà, miệng nhồm nhoàm: “Ngươi từng là một trong Nhân Ma, thuộc hạ của Hắc Bạch thần cung, chúng ta cũng coi như quen biết lâu năm. Ta biết nhà ngươi có chút bản lĩnh,có chút đầu óc nhưng ý chí không quá mạnh. Thứ ngươi tu luyện, học tập đều không dính tới sinh tử, đối với ngươi mà nói, cuộc sống rất quý giá.”

Công Tôn Dạ mỉm cười: “Với ai thì cuộc sống cũng quý giá cả.”

“Nhưng ngươi thì khác.” Bách An Đồ nhanh chóng gặm xong đùi gà, sau đó cầm bình rượu lên uống ừng ực: “Ngươi cũng là người thông minh, chắc ngươi cũng biết, ngươi đã thấy bí mật ở đây thì không thể sống sót ra ngoài được. Theo lý mà nói, trong tình huống này ngươi nên ăn không ngon ngủ không yên mới đúnng. Cho dù ông đây cho ngươi ăn ngon mặc đẹp, ngươi cũng chẳng thể ăn nổi, ban cho ngươi kiều thê mỹ thiếu, ngươi cũng chẳng cứng nổi.”

Công Tôn Dạ nghiêm túc trả lời: “Ta cứng được.”

Bách An Đồ giơ tay đập bàn một cái, làm bát đũa trên bàn nảy loạn nhưng không nát.

“Vấn đề chính là đây. Ngươi quá bình tĩnh, đây không phải là ngươi.” Bách An Đồ chỉ Công Tôn Dạ nói: “Ngươi không phải loại người thấy núi đổ trước mặt mà không biến sắc, ngươi có chỗ dựa!”

Trong lòng Công Tôn Dạ giật thót: “Chẳng phải Bách huynh đối xử tốt với ta ư?”

“Rắm chó!” Bách An Đồ nói: “Huynh đệ là huynh đệ, khách khí là khách khí. Đối tốt với ngươi là để quan sát ngươi. Bây giờ ta có thể khẳng định là ngươi có chỗ dựa. Vấn đề là chỗ dựa này từ đâu đến?”

Công Tôn Dạ tiếp tục mỉm cười: “Cũng có thể ta chỉ miễn cưỡng mỉm cười.

“Không đúng!” Bách An Đồ tiếp tục lắc đầu: “Ông đây có thể trở thành vệ binh đệ nhất dưới trướng Đông sứ, không phải dựa vào nịnh nọt như Lý Trường Hồng, cũng không phải loại ngu ngốc thiểu năng như Triệu Hàn Thi, mà chính vì ông đây rất cẩn thận, cũng rất trung thành. Vì vậy Đông sứ mới giao chuyện quan trọng như trông coi khe hở Ma Vực cho ông đây.”

Công Tôn Dạ tiếp tục mỉm cười: “Ồ? Vậy Bách huynh thấy chuyện này ra sao?”

Bách An Đồ lắc đầu: “Gần đây bên ngoài hơi loạn, có muốn biết đã xảy ra chuyện gì không?”

Vẻ mặt Công Tôn Dạ vẫn không hề thay đổi: “Kính xin Bách huynh chỉ giáo.”

Tuy hắn được Bách An Đồ ‘khoản đãi’ nhưng vẫn không biết gì về mọi chuyện bên ngoài, không biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra. Nhưng không ai báo tin cho hắn không nghĩa là hắn không thể tự đoán.

Nhưng rõ ràng trong thời gian vừa rồi việc bảo vệ khe hở Ma Vực đã được tăng cường, cho nên Công Tôn Dạ biết chắc chắn bên ngoài đã xảy ra chuyện.

Hắn biết quá nửa có liên quan tới Ninh Dạ.

Chỉ tiếc, không biết tình hình cụ thể, hắn cũng không thể phối hợp.

Thế nhưng hôm nay, Bách An Đồ lại chủ động nhắc tới.

Bách An Đồ nói: “Phong Trung Túc đến rồi.”

“Ồ?” Công Tôn Dạ mỉm cười.

Bách An Đồ nói: “Ma Hải Thọ cũng đến.”

Công Tôn Dạ vẫn mỉm cười.

Bách An Đồ tiếp tục nói: “Kinh Trường Dạ cũng tới.”

Công Tôn Dạ nhướn mày: “Rất náo nhiệt. Sao có lắm người đến vậy?”

“Phượng Linh các đột nhiên bán đấu giá Phong Ma Vũ, khiến cho khá nhiều cường giả của các môn phái tới nơi. Công Tôn Điệp xuất hiện ở Phượng Linh các, lừa lấy nguyên thần Vô Cấu của Mâu Thiên Khôi, còn tiện thể ném hộp chứa Ngọc Lưu Sương cho Kinh Trường Dạ.”

Đây là lần đầu Công Tôn Dạ biết việc này, ánh mắt lộ vẻ hưng phấn.

Tạm thời hắn còn chưa biết điểm then chốt trong chuyện này nhưng đã ý thức được hiển nhiên đây là hành động của Ninh Dạ.

Ma môn? Yên Vũ lâu?

Đúng rồi, càng nhiều người tới thì càng hỗn loạn, Ninh Dạ càng có cơ hội.

Cho dù cố gắng áp chế tới mức nào, hắn vẫn để lộ tâm trạng kích động.

Trong mắt Bách An Đồ lóe lên ánh sáng: “Quả nhiên chuyện này không phải vô duyên vô cớ, đúng không? Có liên quan tới ngươi!”

Công Tôn Dạ thầm kinh hãi: “Bách huynh nói vậy là sao?”

Bách An Đồ cười khà khà: “Công Tôn huynh, ngươi với ta đều là Vạn Pháp đỉnh phong, ta không có bản lĩnh đoán ra suy nghĩ trong lòng ngươi. Nhưng có một số việc không cần pháp thuật, thật ra dùng mắt htường là có thể nhìn ra. Lúc nghe được tin này, tuy sắc mặt ngươi không đổi nhưng ánh mắt lóe sáng, khóe miệng hơi nhếch lên, đó là ngươi đang cố gắng khống chế tâm trạng của bản thân. Cho dù ta không biết tâm trạng này là vì sao, nhưng ta biết trong lòng ngươi đang rất để tâm tới tin tức này, như vậy cũng đủ cho ta đoán ra rất nhiều thứ.”

Mẹ kiếp!

Giọng điệu này thật quá quen thuộc.

Công Tôn Dạ và Bách An Đồ quen biết đã nhiều năm, biết tên này trông thì kiêu ngạo chứ luôn suy nghĩ thấu đáo, nhưng mãi tới thời khắc này, đột nhiên bị hắn vạch trần tâm sự, trong lòng vô cùng chấn động.

Bách An Đồ cười càng lúc càng thoải mái: “Ngươi đang lo lắng... Tốt lắm. Nói cách khác, đúng là ngươi có chỗ dựa, ngươi biết có người sẽ đến cứu ngươi. Nhưng chắc chắn người này không phải Công Tôn Điệp, tuy nha đầu đó rất gian xảo nhưng không có bản lĩnh lớn đến vậy.”

Nghe hắn nói vậy, ngược lại Công Tôn Dạ tỉnh táo hơn.

Hắn cười lạnh: “Vậy Bách huynh cảm thấy sẽ là ai?”

Bách An Đồ lắc đầu: “Làm sao ông đây biết được? Nhưng tuy ta không biết ai sẽ tới cứu ngươi, nhưng ta biết loại gián điệp Yên Vũ lâu quanh năm lẩn trong Hắc Bạch thần cung như ngươi chắc chắn không biết nhiều về Yên Vũ lâu. Trong tình huống này, chắc chắn hai tên Phong Trung Túc và Ma Hải Thọ sẽ không có hứng thú với chuyện cứu ngươi. Xét theo một hành động khác của bọn chúng, cũng có thể xác định điều này.”

Sắc mặt Công Tôn Dạ trầm xuống.

Đương nhiên hắn biết Yên Vũ lâu sẽ không chịu trả giá lớn để cứu mình, nhưng thời khắc này nghe tin, tâm trạng vẫn không nhịn nổi, muốn bộc phát.

Bách An Đồ nói: “Nếu Yên Vũ lâu không cứu ngươi, vậy thì là ai? Đương nhiên ta cũng không biết, nhưng vấn đề là, ta biết chắc chắn ngươi biết... Quan trọng nhất là, nếu là người khác, vì sao họ dám liều mình cứu ngươi? Vì vậy... chắc chắn ngươi còn biết một bí mật quan trọng khác.”

Trong lòng Công Tôn Dạ giật thót.

Đám người Quân Bất Lạc không dám làm gì hắn là vì bọn họ không nghĩ tới chuyện trên người Công Tôn Dạ còn có bí mật lớn lao gì, vì vậy sau khi chứng thực Công Tôn Dạ không biết trong hộp là Ngọc Lưu Sương, họ chỉ coi hắn là mồi câu Công Tôn Điệp.

Nhưng bây giờ, tuy Bách An Đồ không đoán ra quan hệ giữa Ninh Dạ và hắn nhưng đã ý thức được chắc chắn trên người Công Tôn Dạ còn có cơ mật hết sức quan trọng, hơn nữa cơ mật này có liên quan tới người đến của Đông Sứ.

Lần này phiền phức rồi.

Công Tôn Dạ nghĩ.

Quả nhiên, Bách An Đồ đặt vò rượu xuống rồi thở dài nói: “Nếu ta không biết chuyện này, có lẽ còn đối xử tốt với Công Tôn huynh được. Nhưng bây giờ ta đã biết, e là phải thủ tiêu đãi ngộ của Công Tôn huynh rồi. Hay là thế này đi, Công Tôn huynh, ngươi có thể chọn nói ngay bây giờ, cũng có thể chọn nói ra sau khi bị nhốt vào đại lao, chịu đủ loại tra tấn.”

Gương mặt Công Tôn Dạ đã mỉm cười khó coi: “Con người ta đúng như Bách huynh đã nói, thật ra rất ham sống sợ chết. Nhưng chính vì ham sống sợ chết nên càng phải kiên trì.”

Bách An Đồ: “Công Tôn huynh có biết, một số thời điểm, con người ta sống không bằng chết, chỉ mong được chết không?”

Công Tôn Dạ trả lời: “Vậy ta chỉ có thể hy vọng người cứu ta nhanh tay hơn một chút, ý chí của mình kiên cường hơn một chút, nếu không chịu được thì đành phải khai thôi.”

“Cũng tốt. Nếu Công Tôn huynh đã kiên quyết như vậy, tiểu đệ đành đắc tội thôi.” Bách An Đồ vung tay, vài vệ sĩ mặc giáp đen đã đi vào trong điện.

“Giải vào đại lao, dùng cực hình.”