TRUYỆN FULL

[Dịch] Thiên Cơ Điện

Chương 294: Phát động sớm

Trong phủ Đông sứ, Ninh Dạ đang khoanh chân đả tọa.

Tâm thần thì nhập định trong Thiên Cơ điện.

Côn Lôn kính chậm rãi chuyển động.

Đột nhiên một hình ảnh lóe lên.

Chỉ nhìn thoáng qua nhưng Ninh Dạ đã thấy rõ.

Là Công Tôn Dạ?

Hắn đang bị tra tấn?

Ninh Dạ giật nảy mình.

Thời gian vừa qua Ninh Dạ vẫn luôn quan sát tình hình của Công Tôn Dạ, tuy Công Tôn Dạ là Tứ Cửu Nhân Ma nhưng bây giờ thực lực giữa y và Công Tôn Dạ đã không lớn, quan trọng nhất là Công Tôn Dạ coi y là đồng minh, sẽ không kháng cự thăm dò của y, vì vậy có thể biết được đại khái tình trạng gần đây của Công Tôn Dạ, biết hắn không bị ngược đãi ở di tích Thiên Xu.

Nhưng lúc này tình hình lại đột nhiên thay đổi.

Hắn đang bị tra tấn!

Đã xảy ra vấn đề, chắc chắn bên phía di tích Thiên Xu đã nhận ra điều gì.

Ninh Dạ biết thời gian không còn nhiều.

Ý chí của Công Tôn Dạ rất bình thường, e là hắn không thể chịu được bao lâu.

Nhất định phải cứu hắn về thật nhanh.

Vừa nghĩ đến đây, Ninh Dạ đứng dậy đi ra khỏi phủ Đông sứ.

Quẹo trái quẹo phải vài lần, đi tới trước một cửa hàng hoa cảnh.

Giọng nói của Công Tôn Điệp đã vang lên trong lòng: “Có chuyện gì?”

“Công Tôn Dạ đang bị tra tấn, xem ra bên kia đã nghi ngờ chuyện lần này, ta đoán hắn không chống đỡ được bao lâu.”

“Thế thì làm thế nào bây giờ?”

“Buộc phải khởi động kế hoạch thật sớm.”

“Này, đã chuẩn bị xong xuôi đâu, còn thiếu vài thứ.” Công Tôn Điệp bực tức nói.

“Không có kế hoạch nào vĩnh viễn thuận buồm xuôi gió. Hành động thôi.”

“Khi nào?”

“Đêm nay!’

Đã hạ quyết tâm thì phải làm thật sớm, Ninh Dạ không hề tin tưởng vào ý chí của Công Tôn Dạ.

“Biết rồi.” Công Tôn Điệp tức giận nói.

——————————————

Sau khi rời chỗ Công Tôn Điệp, Ninh Dạ đi về phủ Đông sứ.

Y trực tiếp tới gặp Quân Bất Lạc.

Thấy sắc mặt nặng nề của y, Quân Bất Lạc biết lại có chuyện: “Có phải có tin tức tốt không?”

Chuyện Dung Thành đã được giải quyết, bây giờ nhiệm vụ của Ninh Dạ là giải quyết chuyện phiền toái Kinh Trường Dạ và Yên Vũ lâu không chịu bỏ đi.

Theo Quân Bất Lạc nghĩ, tốt nhất là bọn Kinh Trường Dạ mau mau cút đi, tìm ra Công Tôn Điệp rồi giết chết cô ta, ngăn chặn triệt để chuyện khe hở Ma Vực.

Nhưng Ninh Dạ lại lắc đầu: “Ta vừa điều tra được một chuyện, hóa ra chuyện Phượng Linh các không phải trùng hợp mà là Mộc Khôi tông tâm thầm giở trò.”

“Ngươi nói cái gì?” Quân Bất Lạc ngơ ngác.

Chuyện Phượng Linh các tổ chức đấu giá Phong Ma Vũ dẫn tới các cường giả tụ tập, gây ra phiền toái cực lớn cho Quân Bất Lạc, sau đó Đậu Quân An trực tiếp mất tích, toàn bộ Phượng Linh các không còn tồn tại.

Chuyện này khiến Quân Bất Lạc nhận ra có điểm lạ.

Thật ra hắn cũng nghi ngờ chuyện này liên quan tới Mộc Khôi tông, dù sao khi xảy ra chuyện, hắn bị Tử Lão đánh lén, mọi chuyện quá trùng hợp.

Chẳng qua bây giờ, rốt cuộc Ninh Dạ cũng chứng thực điều này.

“Có chắc không?” Quân Bất Lạc hỏi.

“Chắc chắn.” Ninh Dạ đưa một xấp tài liệu cho Quân Bất Lạc, toàn bộ là tư liệu về Đậu Quân An.

Đương nhiên những tài liệu này là Đậu Quân An đưa cho y, tự mình thu thập tư liệu về bản thân, thậm chí chủ động trình ra manh mối, đơn giản tới mức không thể đơn giản hơn nữa. Còn Ninh Dạ cầm tư liệu, làm giống như Lạc Cầu Chân, giả bộ mình ‘tìm ra manh mối giữa số tài liệu nhiều như biển, cuối cùng xác nhận thân phận của Đậu Quân An’, từ đó gián tiếp nói ‘không phải thời gian qua ông đây ngồi chơi chẳng làm gì.”

Cho dù điều này không có bao nhiêu ý nghĩa thực tế.

Quân Bất Lạc cầm tư liệu xem kỹ, quả nhiên trên đó viết rất nhiều chuyện liên quan tới Đậu Quân An, một phần manh mối được đánh dấu bằng bút. Mỗi chuyện trông thì không liên quan gì tới Mộc Khôi Tông nhưng phân tích tỉ mỉ lại phát hiện sau lưng đều có bóng dáng của Mộc Khôi tông.

Ví dụ như chuyện tinh huyết Cửu Vĩ Yêu Hồ là Mộc Khôi tông bán cho bọn họ, còn trước đây đã xảy ra không ít chuyện như vậy, có thể thấy Đậu Quân An luôn là người của Mộc Khôi tông.

Tâm trạng của Quân Bất Lạc lập tức kích động: “Vì sao Mộc Khôi tông lại làm như vậy?”

Ninh Dạ trả lời: “Ta nghi ngờ người này có liên quan tới Lệ phi, có thể hắn phục vụ cho cả Mộc Khôi tông và Yên Vũ lâu.”

Đằng nào thì Lệ phi cũng đã chết, đổ tội danh lên đầu người chết là chẳng có đường nào mà cãi.

Cứ như vậy, lời nói dối trước đây của Ninh Dạ đã viên mãn.

Quân Liệt biết chuyện khe hở Ma Vực, Lệ phi là nữ nhân của Quân Liệt, có thể biết chút chuyện mà hắn lỡ miệng nhưng không biết tình hình cụ thể, chỉ biết đại khái di tích Thiên Xu ở Tích Lạc sơn có vấn đề nhưng chắc chắn không biết là khe hở Ma Vực - vì nếu biết điều này, đoạn sau sẽ không hợp lý.

Nhưng Lệ phi lại lần lượt thông báo tin tức cho Công Tôn Dạ và Mộc Khôi tông.

Công Tôn Dạ và Công Tôn Điệp theo dõi Triệu Hàn Thi, nhận được Ngọc Lưu Sương nhưng không thể mở hộp.

Còn Mộc Khôi tông bố trí Phượng Linh các bán Phong Ma Vũ giả, Tử Lão đích thân xuất thủ đánh lén, khiến cho Quân Bất Lạc không rảnh tay bận tâm tới đằng này, khiến cho Đông Phong quan hỗn loạn, có lẽ là để điều tra tình hình trong di tích Thiên Xu - còn vì sao hôm đó di tích Thiên Xu không có động tĩnh. Ừm, cái này thì không vá được, ngươi tự nghĩ đi, có lẽ người ta đã tới xem nhưng không bị phát hiện.

Còn sau chuyện Phượng Linh các, do nhiều nguyên nhân, đám người Yên Vũ lâu như Phong Trung Túc với bên Kinh Trường Dạ chọn ở lại. Hai kẻ này đều có liên quan tới Công Tôn Điệp nên y không cần phí lời giải thích.

Nói chung, về cơ bản lời nói dối đã viên mãn, có một chút sơ hở, nhưng Ninh Dạ cứ trực tiếp nói không biết là được. Đằng nào thì tu tiên giả thường làm việc mà không động não, có phạm sai lầm gì cũng rất bình thường.

Sau khi che giấu xong, tiếp theo là lời nói dối mới.

Ninh Dạ nói: “Bây giờ vấn đề là rất có thể Mộc Khôi tông đã chú ý tới bên phía Tích Lạc sơn. Ngoài ra, có vẻ Công Tôn Điệp đang có ý định hòa giải với Ma môn, cô ta và Công Tôn Dạ có giao tình không cạn, rất có thể sẽ lợi dụng Kinh Trường Dạ để cứu Công Tôn Dạ.”

Sắc mặt Quân Bất Lạc trầm xuống: “Vì vậy, đã không thể giữ lại khe hở Ma Vực nữa à?”

Ninh Dạ trả lời: “Chuyện đã tới nước này, đành phải thực hiện trung sách.”

Trong số đề nghị mà Ninh Dạ đưa ra cho Quân Bất Lạc lúc trước, cũng như khi hỏi Chấp Tử thành, có ba kế sách thượng trung hạ.

Thượng sách là tìm ra và giết chết tất cả những người biết chuyện, bảo vệ bí mật khe hở Ma Vực. Nhưng hy vọng này quá nhỏ, vì vậy, thông qua chuyện Phong Ma Vũ, Ninh Dạ đã ám chỉ cho Quân Bất Lạc, tính khả thi không lớn.

Trung sách là nhân cơ hội đám cường giả kia đến, thẳng thắn công khai chuyện khe hở Ma Vực. Đương nhiên chỉ công khai là khe hở Ma Vực đột nhiên bộc phát như không phải đã tồn tại từ lâu. Cứ như vậy, tuy khe hở Ma Vực bị bại lộ nhưng ít ra tội danh ‘giấu diếm’ của Quân Bất Lạc đã bị tiêu trừ, cùng lắm thì sau này không thể ăn mảnh nữa.

Còn hạ sách là trong tình huống thật sự hết cách, trực tiếp chặn đứng khe hở Ma Vực, chơi chiêu ‘không còn chứng cứ’.

Đây là hạ sách, cho dù không có chứng cứ thì Hắc Bạch thần cung vẫn cứ nghi ngờ, vì vậy cho dù thế nào Quân Bất Lạc cũng không muốn đi theo đường này. Còn Ninh Dạ lại hy vọng kế hoạch đi tới bước này, hơn nữa đi tới bước này trong tình huống không ảnh hưởng tới địa vị của bản thân trong lòng Quân Bất Lạc - vì y muốn thu hồi mảnh vỡ Thiên Cơ điện.

Nhưng trong đó có một vấn đề.

Bây giờ di tích Thiên Xu đang nằm dưới khống chế của Quân Bất Lạc. Muốn lấy mảnh vỡ Thiên Cơ điện dưới mí mắt hắn cũng chẳng dễ dàng gì, vì vậy thời gian vừa qua, Ninh Dạ thông qua Công Tôn Điệp và Mộc Khôi tông, vẫn luôn cố gắng bố trí.

Vốn y định thiết kế một đại trận, dùng uy lực của đại trận và Thiên Cơ điện để phá hủy khe hở Ma Vực, lấy đi mảnh vỡ.

Nhưng bây giờ tình thế gấp gáp, Ninh Dạ đành phải chọn trung sách - đầu tiên là cứu Công Tôn Dạ ra đã rồi tính, còn lấy được mảnh vỡ Thiên Cơ điện hay không thì đành phải tùy cơ ứng biến.

Ngoài ra chuyện này có liên quan tới Vạn Cố liễu.

Phong Trung Túc và Kinh Trường Dạ tình cờ tạo thành thế liên thủ, đôi bên đều biết đối phương ẩn nấp trong Đông Phong quan, chắc chắn sẽ xuất thủ, đều định đợi tới lúc đối phương xuất thủ rồi mình mới ra tay. Đây cũng là nguyên nhân vì sao suốt mấy ngày nay họ không có động tĩnh.

Nhưng Ninh Dạ lại không đợi nổi, theo kế hoạch của y, chuyện khe hở Ma Vực phải giải quyết sớm hơn Vạn Cổ liễu.

Vì vậy chuyện y phải làm bây giờ là ép Kinh Trường Dạ động thủ.

Lúc này Quân Bất Lạc bất đắc dĩ gật đầu; “Chuyện đã đến nước này rồi, đành phải làm vậy thôi. Nhưng muốn thực hiện trung sách thì cách tốt nhất là giá họa của Kinh Trường Dạ. Chúng ta làm thế nào để Kinh Trường Dạ ra tay với khe hở Ma Vực đây?”

“Cái này thì đơn giản thôi.” Ninh Dạ trả lời: “Do tên Luyện Ngục viêm ma kia, chắc chắn Kinh Trường Dạ đã biết được đôi chút về di tích Thiên Xu. Hắn chỉ muốn đợi bọn Phong Trung Túc xuất thủ, tự mình đi đục nước béo cò. Còn việc chúng ta cần làm là cho hắn biết nếu hắn còn không ra tay thì khe hở Ma Vực sẽ hoàn toàn vô duyên với hắn.”

“Lời này rất có lý!” Quân Bất Lạc vỗ bàn đứng dậy.

Giống như chuyện Dung Thành, kế hoạch tốt nhất là để đối phương chủ động phối hợp với mình.

Lần này là Quân Bất Lạc chủ động phối hợp với Ninh Dạ, trình diễn một vở kịch hay.