Màn đêm buông xuống, không gian tĩnh lặng như tờ.
Tích Lạc sơn vẫn hoàn toàn yên tĩnh như ngày thường.
Đột nhiên một áng mây đen xông thẳng lên trời, khuấy động phong vân.
“Ma khí?”
Trong Đông Phong quan, có người nhận ra, la lên thất thanh.
Sao Tích Lạc sơn lại xuất hiện ma khí hùng hồn như vậy, có chuyện gì thế?
Sau đó chỉ thấy vài bóng người bay về phái Tích Lạc sơn, chính là đám người Lý Trường Hồng, Triệu Hàn Thi.
Nương theo đó là tiếng hô của bọn họ: “Khe hở Ma Vực xuất hiện ở Tích Lạc sơn, tất cả mọi người đóng chặt cửa nẻo, không được ra ngoài. Thủ vệ trong quan chuẩn bị khởi động đại trận, không cho bất cứ ma vật nào tiến vào trong thành.”
Lúc này, rốt cuộc bọn họ cũng thể hiện tác phong mà một tu tiên giả nên có.
“Ồ?”
Bên trong Đông Phong quan, Kinh Trường Dạ đột nhiên đứng đậy, nhìn về phái Tích Lạc sơn với vẻ nghi ngờ.
Chẳng lẽ là Yên Vũ lâu, bọn chúng ra tay rồi?
Không ngờ bọn chúng cũng thấy hứng thú với khe hở Ma Vực?
Đúng rồi, với thù hận giữa Yên Vũ lâu và Hắc Bạch thần cung, nếu khe hở Ma Vực khuếch đại chắc chắn sẽ gây ra phiền toái rất lớn cho Hắc Bạch thần cung.
Như vậy rất tốt!
Hắn vốn có kế hoạch đối với Tích Lạc sơn, chẳng qua chuyện xảy ra quá đột ngột, kế hoạch chưa hoàn thiện, nhưng nếu Yên Vũ lâu đã ra tay, cho dù bố trí của mình không có đất dụng võ cũng không sao.
Kinh Trường Dạ thầm vui mừng, lần này lão phu bỏ qua hiềm khích lúc trước, tới ủng hộ các ngươi một phen!
Thân là người của Ma môn, khe hở Ma Vực khếch đại có rất nhiều lợi ích đối với bọn họ.
Kinh Trường Dạ không do dự tiếp, đã bay về phía Tích Lạc sơn.
Lên tới bầu trời Tích Lạc sơn, không thấy chiến đấu, chỉ thấy bên trong Tích Lạc sơn cực kỳ rối loạn. Một khe hở Ma Vực vắt ngang qua chính giữa Tích Lạc sơn, tỏa ra ma khí, đồng thời ma vật không ngừng chui từ trong ra.
Một số thủ vệ đang chiến đấu với ma vật lao khỏi khe hở, tình hình cực kỳ hỗn loạn, cứ như mọi chuyện xảy ra rất bất ngờ, hoàn toàn không chuẩn bị từ trước.
Sao lại như vậy?
Chẳng phải khe hở Ma Vực đã tồn tại từ lâu, Quân Bất Lạc đã áp chế à?
Công Tôn Điệp chỉ nói với Kinh Trường Dạ là ở Tích Lạc sơn có một khe hở Ma Vực bị áp chế chứ không nói Quân Bất Lạc âm thầm giấu diếm chuyện này, vì vậy Kinh Trường Dạ không biết nguyên nhân bên trong, chỉ cho là Hắc Bạch thần cung ẩn giấu tin tức.
Nhưng cho dù thế, Đông Phong quan cũng không nên hoảng loạn như vậy chứ?
Còn Quân Bất Lạc đâu?
Tốc độ của hắn nhanh hơn bọn Lý Trường Hồng, vì vậy chạy tới trước một bước, nhưng Quân Bất Lạc phải nhanh hơn mình mới đúng, sao vẫn không xuất hiện?
Không phải không phát hiện điểm đáng ngờ, nhưng những điểm đáng ngờ này không thể tạo thành đáp án, ngược lại mê hoặc vẫn tồn tại.
Kinh Trường Dạ còn nhìn thấy rất nhiều tu sĩ của Hắc Bạch thần cung đang không ngừng chạy tới, đã bắt đầu bố trí trận pháp, chuẩn bị lấp kín khe hở - xem ra không phải bọn họ hoàn toàn không chuẩn bị.
Đây chỉ là một khe hở nhỏ, nếu mặc bọn họ làm, Quân Bất Lạc lại đích thân xuất thủ, rất có thể khe hở này sẽ bị phong tỏa triệt để.
Nghĩ đến đây, Kinh Trường Dạ quyết định, cho dù thế nào cũng phải thử phá hoại bọn họ đã.
Hắn tự phụ vào vũ lực bản thân, mấy ngày nay lại bố trí chu đáo, xác nhận Hắc Bạch thần cung không có cường viện tới, vì vậy cũng to gan hơn hẳn - chỉ cần không giết chết được ta, cho dù có âm mưu gì thì ông đây cũng không sợ!
Chỗ dựa của hắn cũng không sai, nhưng hắn không ngờ kế hoạch của Ninh Dạ vốn không phải giết chết hắn mà chi rất muốn hắn xuất thủ.
Lúc này Kinh Trường Dạ hung hãn ra tay, U Minh ma ngục tái hiến.
U Minh ma ngục chính là một trong những thần thông cường đại của Hắc Ngục ma điển - một trong tam đại ma điển của Ma môn, một khi thi triển, am khí phong tỏa thiên địa, bất cứ ai đi vào cũng bị ma khí xâm lấn. Kẻ tu vi thấp thì nhanh chóng ma hóa, kẻ tu vi cao cường cũng bị ảnh hưởng cực lớn, nhẹ thì linh lực bị ô nhiễm, nặng thì nguyên thần bị xâm lấn.
Còn thi triển U Minh ma ngục trên khe hở Ma Vực lại có ưu thế về địa lợi, thời khác này hắn dốc toàn lực thi triển, toàn bộ Tích Lạc sơn đều bị bao phủ trong ma ngục.
Tu sĩ bên dưới Hắc Bạch thần cung kêu lên thất thanh: “Có chuyện gì vậy? Sao lại thế này?”
Nhưng dưới ma khí xâm lấn, tiếng hô hoán nhanh chóng biến thành tiếng kêu thảm, có kẻ thực lực thấp kém thậm chí đã bắt đầu ma hóa, toàn thân mọc ra mũi xương nhọn dữ tợn, hóa thành ma quái giết khắp bốn phương, Người tu vi mạnh hơn thì tự bảo vệ mình còn không xong, lao nhao thi pháp tự vệ, trong lúc nhất thời không thể để ý tới khe hở Ma Vực.
Kinh Trường Dạ bá đạo cười ha hả: “Ma trong thiên địa, làm việc cho ta. Đi ra đi, linh môn của Ma Vực!”
Sau lời kêu gọi này, lượng ma vật trong Ma Vực bên dưới lập tức tăng cường, đại lượng ma vật chen chúc nhau bò ra ngoài khe hở.
Cùng lúc, một tiếng quát vang lên: “Kinh Trường Dạ! Ngươi thật to gan! Dám cấu kết với Ma Vực, mở khe hở Ma Vực, đúng là sỉ nhục của tu sĩ trong Trường Thanh giới!”
Chính là giọng của Quân Bất Lạc.
Tiếng hô này vang lên khắp bốn phương, toàn bộ Đông Phong quan đều nghe thấy.
Kinh Trường Dạ ngơ ngác, cái gì? Ta mở khe hở Ma Vực?
Chẳng phải nó vốn đã có ở đây rồi à?
Hắn không hiểu ý của Quân Bất Lạc, nhưng cũng không để ý tới tội danh này - tuy không phải do hắn mở nhưng đúng là hắn đang khuếch đại khe hở. Hơn nữa thân là người trong Ma môn, tội danh như vậy không phải tội danh, ngược lại càng giống vinh quanh.
Vì vậy Kinh Trường Dạ cũng lười giải thích, cười dài nói: “Kể từ hôm nay, Đông Phong quan sẽ biến thành Ma Phong quan!”
Quân Bất Lạc đang muốn câu này của hắn.
Tốt lắm, có lời này của ngươi là được rồi.
Từ hôm nay trở đi, ông đây không cần lo chuyện khe hở Ma Vực bị tiết lộ nữa rồi.
Vì vậy ngay sau đó Quân Bất Lạc lập tức cao giọng hô: “Khởi động đại trận!”
Sau tiếng hô này, Hắc Bạch đại trận ầm ầm khởi động trên Tích Lạc sơn.
Vô số ánh sấm ánh chớp bùng lên, bổ vào khe hở Ma Vực, lập tức tiến đánh cho ma khí kia chao đảo, không ít ma vật đang lũ lượt tuôn ra trực tiếp bị giết chết - đằng nào thì cũng không thể kiếm lợi được nữa, trận chiến hôm nay nhất định phải thu hoạch một phen.
Kinh Trường Dạ ngạc nhiên.
Mẹ kiếp, chỗ này của ngươi có Hắc Bạch đại trận à?
Sao ngươi không phát động từ sớm?
Hắn có ngốc cũng biết trong chuyện này có vấn đề.
Nhưng mấu chốt của vấn đề là, Hắc Bạch đại trận này chú trọng bên trong chứ không chú ý tới bên ngoài, nói cách khác hắn đang ở ngoài, không nguy hiểm lắm.
Như vậy... xem ra thứ này không nhắm vào ta?
Kinh Trường Dạ còn đang suy nghĩ, Quân Bất Lạc đã không cho hắn cơ hội suy nghĩ.
Hắc Bạch đại trận đã ngưng tụ huyền quang, bắn về phía Kinh Trường Dạ - có chú trọng đối nội hơn đối ngoại đi nữa thì vẫn có thủ đoạn tấn công ra ngoài.
Nhưng Kinh Trường Dạ không để chút thủ đoạn đó vào trong mắt, hắn vung ống tay áo, ma khí quét qua, dùng sức một người mà hóa giải công kích của đại trận. Nhưng Quân Bất Lạc cũng bay tới, đánh liền mười hai luồng thần thông về phía Kinh Trường Dạ ra, quát lớn: “Mời Thiên Yêu xuất thủ!”
Chỉ thấy cực quang lấp lóe nơi chân trời, Liệt Không Thiên Yêu đã hiện hình, đánh một đòn Thiên Liệt thủ về phía Kinh Trường Dạ, không gian như bị xé rách, quét về phía Kinh Trường Dạ.
Thiên Liệt thủ của Liệt Không Thiên Yêu có uy lực cường đại, Kinh Trường Dạ không dám đón đỡ, thân hình lóe lên, đã thấy bên dưới có vài người xuất hiện, là Tiết Minh U, Kim Hàn Triều, Liệt Trọng Lâu, Lý Trường Hồng, Triệu Hàn Thi, Bách An Đồ, ngoài ra còn mấy chục bí vệ của triều đình, chỉ chớp mắt đã vài chục cường giả cảnh giới Vạn Pháp xuất hiện.
Còn có Cố Phong Hiên.
Hắn được Liệt Không Thiên Yêu đề cử lên cho Quân Bất Lạc, cũng tham gia trận chiến lần này, coi như để biết mặt, sau này làm việc cũng thuận tiện.
Vài chục cường giả Vạn Pháp liên thủ, uy lực sánh ngang với Vô Cấu, lại thêm ba cường giả Vô Cấu, Kinh Trường Dạ biết e là đêm nay không kiếm được lợi lộc gì rồi. Yên Vũ lâu không xuất hiện mà rõ ràng đối thủ chú trọng phòng thủ chứ không định tấn công, lập tức nảy sinh ý định thối lui.
Nhưng đúng lúc này, một âm thanh vang lên trong tai.