TRUYỆN FULL

[Dịch] Thiên Cơ Điện

Chương 296: Điều động (1)

Trong mắt Quân Bất Lạc, Kinh Trường Dạ chỉ là kẻ cơ hội, có lợi thì chạy ra chiếm, không có lợi thi chạy.

Trên thực tế, đây không chỉ là nhận định của Quân Bất Lạc mà còn là thái độ của đại đa số các đại năng trong tu tiên giới, dựa vào thực lực cường đại, tác phong tới vô hình đi vô tung, giành giật lợi ích khắp nơi, chỉ cần thăng cấp là vui vẻ rồi - Quân Bất Lạc còn là kẻ cực kỳ am hiểu.

Chính vì vậy, khi Quân Bất Lạc thể hiện đủ lực lượng phòng ngự, hắn tin tưởng tiếp theo Kinh Trường Dạ sẽ chạy trốn.

Chẳng qua nửa đầu của câu chuyện rất thuận lợi, Kinh Trường Dạ đã đến, đã gài được tội danh, nhưng đến nửa đoạn sau thì câu chuyện lại có biến hóa.

Vốn dĩ ánh mắt Kinh Trường Dạ dao động, thấy không chiếm được tiện nghi đã có tâm trạng định bỏ đi, nhưng không biết vì sao sau đó hắn ổn định lại.

Đẩy lùi công kích của Quân Bất Lạc, Liệt Không Thiên Yêu và một loạt cường giả Vạn Pháp, kiên quyết tử chiến không lùi.

Chuyện này làm cho Quân Bất Lạc có cảm giác không ổn.

Có chuyện chưa quyết định được thì hỏi Ninh Dạ.

Hắn truyền âm cho Ninh Dạ: “Ninh Dạ, vì sao Kinh Trường Dạ còn không lui?”

Ninh Dạ thở dài: “E là tình huống khó khăn nhất đã xảy ra.”

“Cái gì? Ý ngươi là...”

“Yên Vũ lâu, chắc chắn bọn chúng sẽ hành động, Kinh Trường Dạ biết chuyện này nên thủ vững chứ không lùi.” Ninh Dạ nắm chắc thời cơ thể hiện sự cơ trí của mình, nhưng vẫn không ảnh hưởng tới đại cục.

Quân Bất Lạc tức giận hừ một tiếng: “Lũ chuột cống Yên Vũ lâu thì làm gì được chứ?”

Ninh Dạ nói: “Nếu bọn chúng nhân cơ hội đánh lén Vạn Cố liễu thì sao?”

“Cái gì?” Quân Bất Lạc kinh hãi.

Nhưng nghĩ lại, đúng là có khả năng này.

Đằng nào thì Yên Vũ lâu cũng không tiếp giáp với Đông Phong quan, gần đây lại có thù oán rất lớn với Hắc Bạch thần cung, vì sao lại không xuống tay với Vạn Cố liễu?

Nhưng Quân Bất Lạc lập tức phủ định: “Vạn Cố liễu ở trong quan, được Hắc Bạch đại trận che chở, bọn chúng khó mà đánh hạ!”

“Có trận nhưng không có người, vẫn không đủ.” Ninh Dạ nói trúng tử huyệt.

Trận pháp mạnh mấy cũng phải có cường giả chủ trì, bằng không khó lòng phát huy tác dụng.

Quân Bất Lạc thầm biết không tốt.

Đúng lúc này, ánh lửa hiện lên phía xa, biến cố đột nhiên nảy sinh, cũng là một luồng ma diễm bùng lên, còn có vô số kiếm khí tung hoành ngang ngược.

Đồng thời, trận pháp bảo vệ Vạn Cổ liễu đã phát động, nhưng nhìn lực lượng hùng hồn không ngưng lan tỏa kia, chắc không chống được bao lâu.

Không được!

Quân Bất Lạc biết lời nói của Ninh Dạ đã ứng nghiệm, quả nhiên Phong Trung Túc và Ma Hải Thọ đã xuất thủ.

Quân Bất Lạc vội vàng kêu lên: “Kinh Trường Dạ, ngươi không phải đối thủ của chúng ta, còn không mau thối lui?”

Kinh Trường Dạ cười ha hả: “Quân Bất Lạc, ngươi tưởng ta mù chắc? Sân sau của nhà ngươi bốc lửa rồi kìa, ha ha. Nếu ngươi không quay lại cứu viện, e là chẳng còn Vạn Cổ liễu nữa đâu. Hay cho tên Phong Trung Túc, Ma Hải Thọ, dám dùng lão phu để giương đông kích tây. Nhưng như vậy cũng được, xem ra lão phu còn có cơ hội đối với nơi này! Ha ha ha ha!”

Quân Bất Lạc nghe hắn nói vậy, vừa tức vừa gấp.

Ninh Dạ đã kêu lên: “Đông sứ, ngài mang Lý Trường Hồng, Triệu Hàn Thi trở lại cứu viện, nơi này giao cho chúng ta!”

Quân Bất Lạc biết Ninh Dạ nói không sai, chỉ có hắn và ba vệ binh mới thật sự phát huy được tác dụng của Hắc Bạch đại trận, cũng chỉ tốc độ của hắn mới có thể chạy tới ngay lập tức, quan trọng nhất là tầm quan trọng của Vạn Cổ liễu vượt xa khe hở Ma Vực.

Xét thấy ‘trách nhiệm’ bên khe hở Ma Vực đã có thể thoái thác, thật ra chuyện bên này đã không còn quan trọng, vì vậy Quân Bất Lạc lựa chọn bảo vệ Vạn Cố liễu.

Quân Bất Lạc không do dự nữa, hét lớn: “Nơi này giao cho các ngươi, Trường Hồng, Hàn Thi, đi theo ta, về bảo vệ Vạn Cổ liễu trước đã!”

Thân hình hắn lóe lên, đã mang theo Lý Trường Hồng và Triệu Hàn Thi biến mất không thấy đâu.

Thấy Quân Bất Lạc rời khỏi, Kinh Trường Dạ đắc ý cười ha hả, đang định lấy Tử Giới châu và thả Luyện Ngục viêm ma ra, bên tai lại nghe thấy âm thanh, hơi sửng sốt nhưng vẫn chọn cách tin tưởng, tiếp tục giằng co.

————————————————————

Thấy Quân Bất Lạc đi khỏi, Kinh Trường Dạ không thi triển Tử Giới châu và Luyện Ngục viêm ma, Ninh Dạ thở phào một hơi.

Do Bách An Đồ bức cung, Ninh Dạ bị ép phát động sớm, rất nhiều kế hoạch bị nhiễu loạn, nhưng không có nghĩa là y từ bỏ kế hoạch của bản thân, chỉ có thể điều chỉnh lại theo thời cơ, còn tiếp đó kế hoạch được điều chỉnh có thành công hay không, phải xem Kinh Trường Dạ có nghe lời hay không.

Nhưng rất may mắn, theo tình hình trước mắt, Kinh Trường Dạ vẫn khá ‘nghe lời’.

Nếu Kinh Trường Dạ đã nghe lời, tiếp theo phải xem Liệt Không Thiên Yêu ‘có nghe lời hay không’.

Một khắc sau, Ninh Dạ kêu lên: “Chư vị tiếp tục chiến đấu, Ninh Dạ phải đi trước một bước.”

Ngay khi lên tiếng, y đánh mắt cho Điền Viễn Trung.

Điền Viễn Trung đang xen lẫn trong đám bí vệ vương triều, âm thầm mò cá dưới sự che chở của Cố Phong Hiên, thấy Ninh Dạ ra hiệu, trong lòng ngầm hiểu, lập tức tóm lấy y kêu lên: “Sao Ninh sứ lại vội vàng rời khỏi?”

Ninh Dạ ‘ra sức’ giãy dụa nhưng không giãy ra được, tức tới mức mắng lớn: “Điền Viễn Trung, ngươi chỉ là một môn chủ nho nhỏ mà Đông sứ mời tới trợ giúp, dám can thiệp vào chuyện của ta à?”

Điền Viễn Trung không hề khách khí, giọng nói vang dội: “Tuy chúng ta là môn phái nhỏ nhưng đang dốc sức chiến đấu vì Hắc Bạch thần cung, Ninh sứ thân là người của Hắc Bạch thần cung nhưng không giao phó gì đã bỏ đi, đúng là không còn gì để nói!”

Ninh Dạ ‘bất đắc dĩ’ thở dài nói: “Văn Ngưng đang ngộ đạo trong Vạn Cố liễu, bọn Phong Trung Túc quyết tâm phá hủy Vạn Cố liễu, chắc chắn sẽ dốc toàn lực xuất thủ với nơi đó. Văn Ngưng đang gặp nguy hiểm!”

Nghe y nói vậy, Liệt Không Thiên Yêu biến sắc.

Con mẹ nhà nó!

Sao lại quên mất chuyện này.

Lần này khác với lúc ở trong cung, ở Phượng Linh các, mục tiêu của bọn Phong Trung Túc là Vạn Cố liễu, một khi để bọn chúng phá hủy Vạn Cố liễu, hắn không để ý tới Trì Vãn Ngưng, nhưng vấn đề là tiểu hồ ly còn ở đó.

Đây là tiểu hồ ly đã dùng tinh huyết yêu hồ và yêu đan của hắn, nếu tiểu hồ ly này chết thì hy vọng của hắn cũng thành uổng phí.

Tuy Quân Bất Lạc đã đuổi tới nhưng bọn Phong Trung Túc quyết tâm phá hoại, Quân Bất Lạc đang ở trong quan không thể sử dụng hắc trận quét sạch tất cả, chỉ có thể dùng bạch trận phòng thủ, chỉ sơ sót một chút thôi cũng là sai lầm rất lớn.

Nghĩ tới đây, Liệt Không Thiên Yêu đâu còn tâm tư quyết đấu với Kinh Trường Dạ.

Tới giờ tất cả động cơ khiến hắn giúp đỡ Đông Phong quan đều là Cửu Vĩ Yêu Hồ, không còn Cửu Vĩ Yêu Hồ, thậm chí đồng minh cũng phải xem tâm trạng của hắn ta, huống chi hắn biết hai lá bài tẩy của Kinh Trường Dạ còn chưa xuất hiện, bản thân tuyệt đối không thể thắng.

Nghĩ tới đây, Liệt Không Thiên Yêu không còn tâm trạng chiến đấu tiếp, kêu lên: “Cố huynh, Vạn Cố liễu là nơi ngộ đạo của Hắc Bạch thần cung, cực kỳ quan trọng, ta lo chỉ mình Đông sứ thì khó lòng chống đỡ. Xin Cố huynh lãnh đạo những người còn lại tạm thời bảo vệ ở đây, có đại trận yểm hộ, các ngươi sẽ không sao đâu. Đợi ta giúp Quân huynh đánh đuổi hai tên kia xong sẽ về đối phó với tên Kinh Trường Dạ này...”

Lúc hắn nói chữ đầu tiên đã bay ra phía ngoài, lúc nói xong chữ cuối cùng đã bay mất hút, không thấy bóng dáng đâu.

Thấy hắn chạy nhanh như vậy, Cố Phong Hiên cũng bó tay, miệng lại nói: “Thiên Yêu cứ đi đi, Phong Hiên sẽ dốc hết sức ngăn cản!”

Bên này Kinh Trường Dạ cũng kinh ngạc.

Lời nói của người trong bóng tối là thật, chẳng hiểu vì sao nhưng Liệt Không Thiên Yêu cũng đã đi rồi?

Chạy rất hay!

Chạy rất nhanh!

Quân Bất Lạc và Liệt Không Thiên Yêu không có mặt, chỉ có một tên Cố Phong Hiên cộng thêm đám Vạn Pháp cảnh, làm sao ngăn nổi lão phu?

Kinh Trường Dạ cười ha hả, đã tế lên Tử Giới châu, Luyện Ngục ma đàn.

Huyết sát hiện lên, viêm ma tái xuất.

Thiên địa đã bị một cơn sóng triều hai màu đỏ đen bao phủ hoàn toàn.