TRUYỆN FULL

[Dịch] Thiên Cơ Điện

Chương 297: Điều động (2)

Tính ngược lại thời điểm xảy ra chiến đấu.

Khoảnh khắc khe hở Ma Vực bộc phát, Phong Trung Túc và Ma Hải Thọ cũng chứng kiến.

Đặc biệt là tiếng hô của Quân Bất Lạc làm cho hai người hết sức vui vẻ..

“Hay cho tên Kinh Trường Dạ, còn dám mở khe hở Ma Vực ở Tích Lạc sơn, làm rất tốt!” Ma Hải Thọ cười ha hả.

Hắn từng là người trong Ma môn, đương nhiên biết Ma môn có năng lực mở khe hở Ma Vực.

Đối với người trong Ma môn, mở khe hở Ma Vực ra, quan trọng nhất không phải là những ma vật bò khỏi Ma Vực là thực ra là một loại giao dịch - giao dịch với đại năng Ma Vực.

Xưa nay Ma Vực luôn nhìn sang thế giới có sinh linh như hổ rình mồi, nghĩ đủ mọi cách xâm lấn.

Trong một số phươg diện, Ma môn chính là gián điệp, mật thám mà Ma Vực phái tới.

Còn Luyện Ngục ma đàn chính là liên hệ ràng buộc giữa Ma môn và Ma Vực.

Thông qua Luyện Ngục ma đàn, Ma môn có thể mượn linh lực của đại năng Ma Vực, ví dụ như triệu hồi phân thân viêm ma. Nhưng tương tự, cũng có lúc cần nhận một số mệnh lệnh.

Chỉ thị mà đại năng Ma Vực thường đưa ra nhất chính là chế tạo khe hở Ma Vực, xây dựng cơ hội cho ma vật xâm lấn.

Bất luận thành công hay thất bại, nói chung ngươi làm được thì là công lao.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao Ma môn nhất định là phe phản diện - chính phái chính đạo làm chuyện xấu mới chỉ là tham lam, Ma môn lại thật sự gây họa cho nhân gian.

Vì vậy theo Ma Hải Thọ, Kinh Trường Dạ mở khe hở Ma Vực là chuyện thiên kinh địa nghĩa.

Mà bên phía Tích Lạc sơn xảy ra chuyện, bọn họ cũng có cơ hội.

Vì vậy sau đó hai tên không làm trễ nải tiếp mà đi thẳng về phía Vạn Cố liễu.

Tuy Vạn Cố liễu là cổ mộc vạn năm, bản thân cũng khá cứng cỏi nhưng dù sao cũng chỉ là một cái cây, hơn nữa không phải loại cây chiến đấu gì. Với lực lượng liên thủ của hai người, lại thêm Phong Vũ Tiêu Tương kiếm, có lẽ không bao lâu sau sẽ phá hủy được.

Thời gian này căn bản không kịp cho Quân Bất Lạc phản ứng và chạy về, còn Thường Thư Thành và đám Đông Liễu vệ kia cũng chẳng ngăn được vài đòn của bọn họ, bọn Phong Trung Túc đã tính toán từ trước.

Nhưng sau khi đến Vạn Cố liễu, nhìn xuống bên dưới, Phong Trung Túc nhíu chặt lông mày: “Trì Vãn Ngưng? Cô ta vẫn còn ở đây? Chắc chắn cô ta ham mê nơi ngộ đạo, không nỡ bỏ đi.”

“Không sao, cứ truyền âm bảo cô ta đi đã.” Chỉ cần chưa động thủ, Quân Bất Lạc sẽ không phát hiện.

Một khắc sau, Phong Trung Túc truyền âm cho Trì Vãn Ngưng, lần này không cần giấu diếm gì nữa, trực tiếp bảo Trì Vãn Ngưng mau mau đi khỏi, bọn họ sẽ phá hủy nơi này.

Trì Vãn Ngưng nghe âm thanh, thầm kinh hãi, ngửa đầu nhìn lên trời, hiển nhiên bị lời nói của Phong Trung Túc làm cho kinh ngạc.

Có lẽ cô bé này chưa từng gặp chuyện như vậy, trong lúc nhất thời bỗng ngẩn người.

Phong Trung Túc rất căm tức, quát mắng: “Còn không mau đi đi, không đi nữa ta giết cả ngươi bây giờ!”

Trì Vãn Ngưng nghe vậy mới bế tiểu hồ ly chậm rãi đi ra ngoài.

Phong Trung Túc thấy cô nàng đi rất chậm, đang định mắng thì Ma Hải Thọ nói: “Cô ta đi chậm một chút là đúng, nếu vội vàng bỏ đi, sau đó nơi này bị chúng ta tấn công, ngược lại làm cho cô ta bại lộ.”

Nghe hắn nói vậy, Phong Trung Túc đành phải đợi.

May là thời gian chờ đợi cũng không lâu lắm, thấy Trì Vãn Ngưng đi ra khỏi cánh rừng, Phong Trung Túc nâng Phong Vũ Tiêu Tương kiếm, thân kiếm ngưng tụ ánh sáng tiên pháp, đã tích tụ Cửu Thiên Ngự Lôi Thần Kiếm thuật của mình vào đó, đồng thời Ma Hải Thọ cũng đã chuẩn bị phóng thích U Minh ma ngục.

Thế nhưng ngay lúc này, trên bầu trời lại có một người xuất hiện, giang cặp cánh đen kịt giữa không trung ra tay với hai người.

Thanh Lâm.

Hai người cùng ngạc nhiên.

Đương nhiên bọn họ cũng nhớ tới Thanh Lâm, thằng nhãi may mắn này nhận được Phong Ma Vũ, còn được Không Viêm Tôn Giả luyện hóa thành bảo thể, nháy mắt đã đạt tới Vạn Pháp đỉnh phong.

Không ngờ hắn lại xuất hiện ở đây.

Nhưng ngươi tưởng chút năng lực đó là đủ để đối phó với chúng ta chắc?

Hai người cùng cười lạnh, vốn không định để ý tới hắn, đang định chém xuống bên dưới.

Nhưng đúng lúc này, Phong Trung Túc đột nhiên ồ lên một tiếng, quay đầu nhìn lại, một luồng kiếm quang đã bùng lên.

——————————————

Đông Phong quan, phân bộ của Long Vũ thương hành.

Vũ Thiên Tầm khoanh chân ngồi.

Phong Ma Vũ thất lạc, khiến cho Vũ Thiên Tầm bị đả kích nặng nề, thân là thiếu chủ của Long Vũ thương hành, nhiệm vụ thất bại khiến hắn trở thành cái đích cho mọi người bàn tán.

Không phải chỉ mình hắn là thiếu chủ, lần này tổn thất nặng nề, có lẽ tên thiếu chủ Vũ Thiên Tầm hoàn toàn không còn cơ hội trở mình rồi.

Trong lòng hắn đang phiền muộn lại nghe bên ngoài có tiếng đàn vang lên.

Tiếng đàn du dương, êm ái động lòng người, khiến người nghe có cảm giác vô cùng tươi đẹp, lay động tơ lòng, khiến Vũ Thiên Tầm không tự chủ được đứng dậy.

Đi khỏi thương hành chỉ thấy một bóng người xinh đẹp đang ngồi một mình, cúi đầu đánh đàn, tiếng cầm vang vọng, khiến người ta có cảm giác mơ màng.

Cô gái nhà ai mà đánh đàn ở đây?

Vũ Thiên Tầm thầm nghi hoặc, nỗi phiền muộn về Phong Ma Vũ đã vơi đi vài phần.

Lúc này ma khí ngoài quan còn chưa xuất hiện, trong quan vẫn rất tịch mịch, chỉ có tiếng đàn vang vọng, bồi hồi không dứt.

Vũ Thiên Tầm lập tức hứng khởi, đi về phía cô gái đánh đàn.

Rất trùng hợp, cô gái kia ngẩng đầu lên, lộ ra gương mặt như ngọc, lại có thiên tư tuyệt sắc, khiến tâm thần của Vũ Thiên Tầm như bay lên mây, trong lúc nhất thời như thất hồn lạc phách.

Cô gái kia mỉm cười với Vũ Thiên Tầm, thu đàn cầm rồi đi về phương xa.

Vũ Thiên Tầm nổi sắc tâm, bước theo cô gái.

Trong lòng hắn đang phiền não, đang muốn giải sầu.

Lấy gì để giải sầu? Chỉ có mỹ nhân thôi.

Thấy mỹ nhân kia đi thẳng ra đường, Vũ Thiên Tầm đang theo sát phía sau, bên tai lại nghe thấy âm thanh của Lâm Thượng Hiên: “Đừng đi theo, đó là Trì Vãn Ngưng của Hắc Bạch thần cung, ngươi không ham hố được đâu.”

Vũ Thiên Tầm thầm chấn động, hóa ra là cô ấy?

Chẳng trách lại là bậc quốc sắc thiên hương như vậy.

Nghe nói cô ấy là nữ nhân của Ninh Dạ?

Hừ, Ninh Dạ có tài cán gì mà đòi xứng với mỹ nhân tuyệt sắc như vậy?

Có điều tuy trong lòng hắn thầm phẫn nộ nhưng lại tuyệt đối không dám đắc tội với Hắc Bạch thần cung, đành trơ mắt nhìn Trì Vãn Ngưng rời khỏi.

Đột nhiên tâm thần lay động, mơ hồ nghe được âm thanh của đối phương: “Không ngờ công tử lại là loại nhát gan như vậy, khiến người ta rất thất vọng.”

Nghe nói như vậy, hỏa khí bùng lên trong lòng Vũ Thiên Tầm.

Người ta đã nói đến vậy, rõ ràng là chủ động mời, ngươi tình ta nguyện cơ mà, có gì mà sợ?

Cho nên lại đi theo.

Lâm Thượng Hiên ở phía xa thấy cảnh này, khẽ nhíu mày.

Rốt cuộc Trì Vãn Ngưng này có ý gì? Vì sao lại mê hoặc công tử nhà mình?

Trong lòng hô không ổn, nhưng tính cách hắn vốn cẩn thận, không trực tiếp ngăn cản. Mắt thấy Vũ Thiên Tầm đi theo Trì Vãn Ngưng, không ngờ lại thấy Vạn Cố liễu.

Vạn Cố liễu?

Bọn họ tới đó làm gì?

Lâm Thượng Hiên nghi hoặc.

Đang lúc suy nghĩ, chợt thấy ma khí bùng lên ở phía xa.

“Tích Lạc sơn?” Lý Trường Hồng ngạc nhiên, sau đó lại nghe tiếng quát tháo vang vọng khắp trăm dặm của Quân Bất Lạc.

Hóa ra Kinh Trường Dạ tạo khe hở Ma Vực ở Tích Lạc sơn?

Không được, chắc chắn đêm nay Đông Phong quan sẽ náo nhiệt, mình nên dẫn công tử về, đừng dính vào vũng nước đục này thì hơn.

Lâm Thượng Hiên đang định ép Vũ Thiên Tầm rời khỏi, nhưng khi quay đầu về lại không thấy bóng dáng của Vũ Thiên Tầm đâu.

Trong lòng đang kinh ngạc, lại chứng kiến hai người từ xa bay tới.

Phong Trung Túc.

Ma Hải Thọ.

Sao bọn chúng lại tới đây?

Trong lòng Lâm Thượng Hiên hơi động, cố hạ mình xuống.

Lại chứng kiến Phong Trung Túc và Ma Hải Thọ đứng trên bầu trời của Vạn Cố liễu, Phong Trung Túc tay cầm Phong Vũ Tiêu Tương kiếm, đã ngưng tụ hào quang thần thông.

Chứng kiến tình cảnh này, lẽ nào Lâm Thượng Hiên còn không hiểu chuyện gì xảy ra.

Yên Vũ lâu đang định làm chuyện lớn.

Chỉ không hiểu vì sao bọn họ đã chuẩn bị xuất thủ nhưng mãi vẫn chưa ra tay.

Lúc này Lâm Thượng Hiên đã chẳng còn tâm trạng đâu để ý tới bọn chúng, chỉ mong tìm được Vũ Thiên Tầm rồi rời khỏi.

Đang nhìn quanh lại thấy trong Vạn Cố liễu xuất hiện môt bóng dáng uyển chuyển.

Trì Vãn Ngưng?

Đợi đã?

Sao lại một Trì Vãn Ngưng nữa?

Thế thì người vừa rồi...

Không tốt!

Kẻ vừa rồi là Công Tôn Điệp, nhưng sao pháp thuật huyễn hóa của kẻ này tinh xảo tới vậy? Mình cũng không nhận ra.

Trong lòng Lâm Thượng Hiên nổi ý cảnh giác.

Cùng lúc, Lý Trường Hồng thấy một bóng người lao lên bầu trời.

Là Vũ Thiên Tầm.

Hắn xuất kiếm đâm tới sau lưng Phong Trung Túc.