“Vũ Thiên Tầm?”
Phong Trung Túc cũng rất kinh ngạc, thằng nhãi Vũ Thiên Tầm này uống nhầm thuốc rồi à? Sao dám tấn công mình?
Trong lòng còn đang kinh ngạc, hắn tiện tay vỗ một chưởng xuống - Hoa Luân nho nhỏ, còn không đáng để mình dùng kiếm.
Nhưng ngay lúc hắn xuất thủ, chân trời xuất hiện một thủ chưởng, đánh thẳng vào tay Phong Trung Túc, một luồng chấn động vô hình tỏa ra, lan xuống Vạn Cố liễu.
Vạn Cố liễu đột nhiên bị công kích, cành lá rung động, chớp mắt đã phóng thích ra ngàn vạn luồng sáng bảo hộ bản thân.
Đồng thời, Thường Thư Thành cũng phát hiện ra có vấn đề, lập tức khởi động đại trận thủ hộ, hét lớn: “CẢnh giác, có người đánh lén Vạn Cố liễu!”
Phong Trung Túc không ngờ đòn đầu tiên đánh xuống Vạn Cố liễu lại là như vậy, trong lòng giận dữ: “Lâm Thượng Hiên?”
Lâm Thượng Hiên nói: “Thiếu chủ nhà ta bị người ta mê hoặc, tâm trí mê man, vì vậy tấn công tiên sinh, kính mong tiên sinh đừng trách, Long Vũ thương hành không dám tham gia chuyện giữa Yên Vũ lâu và Hắc Bạch thần cung, ta sẽ mang thiếu chủ đi ngay.”
Lúc này Lâm Thượng Hiên đã hiểu, chắc chắn Vũ Thiên Tầm bị lợi dụng, mục đích là dẫn dắt mình đối phó với Phong Trung Túc.
Nhưng hắn là ai cơ chứ, thủ đoạn nho nhỏ này làm sao thao túng được hắn, lập tức xin lỗi, đồng thời nắm lấy Vũ Thiên Tầm định rời khỏi. Phong Trung Túc muốn phá Vạn Cố liễu, chắc chắn sẽ không làm khó dễ hắn.
Nhưng ngay thời khắc định bỏ đi, đột nhiên cảm thấy một luồng uy hiếp khổng lồ.
Không tốt!
Là Cửu Thiên Ngự Lôi Thần Kiếm của Phong Trung Túc, không đánh xuống đại trận bên đưới mà nhắm vào mình.
Sao lại như vậy?
Lâm Thượng Hiên không thể hiểu nổi nhưng theo bản năng cường giả, lập tức đánh ra một đòn Huyền Cực thủ.
Huyền Cực thủ là thần thông mà Lâm Thượng Hiên tu luyện, khi tấn công nó biến hóa ngàn vạn, huyễn hóa vô tận, cực kỳ huyền diệu nhưng chưa chắc đã ngăn cản được đòn Cửu Thiên Ngự Lôi Thần Kiếm được Phong Vũ Tiêu Tương kiếm gia trì, vì vậy đòn vừa rồi cũng dốc toàn lực.
Không ngờ khoảnh khắc đánh ra Huyền Cực thủ lại phát hiện không đúng.
Không có Cửu Thiên Ngự Lôi Thần Kiếm?
Nói đúng hơn rõ ràng Cửu Thiên Ngự Lôi Thần Kiếm của Phong Trung Túc nhắm xuống bên dưới, sau khi nghe hắn nói, quả nhiên Phong Trung Túc đã không dây dưa với hắn, coi như bỏ qua, trực tiếp hạ thủ đánh xuống dưới, không ngờ lúc này Lâm Thượng Hiên lại đột nhiên xuất thủ.
Đòn này tới rất đột ngộ, Phong Trung Túc lập tức bị đánh trúng, phun ra máu tươi, gầm lên một tiếng: “Lâm Thượng Hiên, ngươi thật to gan!”
Nói xong đã xuất kiếm chém về phía Lâm Thượng Hiên.
Lâm Thượng Hiên biết không tốt, mình dính bẫy rồi.
Vừa rồi có người dùng ảo thuật dẫn dắt bản thân, ảo thuật này được sử dụng cực kỳ thần diệu, mấu chốt nhất là nắm bắt thời cơ hết sức chính xác. Đúng là Phong Trung Túc đã thi triển Cửu Thiên Ngự Lôi Thần Kiếm, nhưng không phải nhắm vào mình, người dùng ảo thuật chỉ dịch chuyển cảm giác đã khiến bản thân bị lừa.
Vấn đề là rõ ràng Công Tôn Điệp không có thủ đoạn như vậy?
Thế thì là ai?
Lẽ nào là Liệt Trọng Lâu?
Nhưng bây giờ không có thời gian giải thích, Phong Trung Túc tức giận chém tới, đồng thời Ma Hải Thọ cũng giao thủ với Thanh Lâm.
Tuy Thanh Lâm là Vạn Pháp đỉnh phong nhưng còn kém xa Ma Hải Thọ, song lúc này Thường Thư Thành đã khởi động đại trận, phối hợp với Đông Liễu vệ cùng đối phó Ma Hải Thọ, không mong tấn công, chỉ cần ngăn cản.
Ma Hải Thọ cũng biết Vạn Cố liễu bị đánh lén, chắc chắn Quân Bất Lạc sẽ chạy hết tốc lực trở về, vì vậy cũng dồn hết sức tấn công đại trận.
Vốn dĩ hai người có thể nhanh chóng phá trận, nhưng bây giờ Phong Trung Túc giao chiến với Lâm Thượng Hiên, Ma Hải Thọ lại bị Thanh Lâm và Thường Thư Thành kiềm chế, trong lúc nhất thời cũng không thể phá vỡ trận pháp, trong lòng phiền não, thầm hạ quyết tâm, đã lấy ra một tấm phù lục màu đen, ném xuống bên dưới.
Lúc này Trì Vãn Ngưng còn ở ngoài rìa Vạn Cố liễu, chưa đi khỏi, nhưng Ma Hải Thọ đã bất chấp sinh tử của cô.
“Càn Lôi phù? Cẩn thận!” Trì Vãn Ngưng đứng ngoài rìa của Vạn Cố liễu, mặt mày biến sắc, hét lên một tiếng, sau tiếng hô này mây khói che mắt bùng lên quanh người, phòng ngự tầng tầng lớp lớp, đầu tiên là bảo vệ bản thân tới mức gió thổi không lọt.
Lại nghe ầm một tiếng, bên dưới có tiếng nổ chấn động.
Càn Lôi phù nổ tung trên bầu trời Vạn Cố liễu, từng luồng sấm sét giáng xuống điên cuồng như thiên kiếp, đánh vào bên trên đại trận, không ngừng tấn công, khiến đại trận lung lay như muốn sụp.
Nơi ngộ đạo Vạn Cố liễu mục đích chính là để ngộ đạo, bố trí tiên pháp quá mạnh thì không thích hợp, dễ gây ra quấy nhiếu, vì vậy trận pháp bảo vệ Vạn Cố liễu chỉ có uy lực bình thường.
Thời khắc này, một tấm phù chú thần thông nhất phẩm giáng xuống, uy năng hùng hồn, vượt qua cả Ma Hải Thọ xuất thủ, đại trận chỉ phòng ngự được chốc lát rồi không thể chống đỡ nổi, bị sấm sét điên cuồng phá tan, để lộ ra bản thể Vạn Cố liễu.
Ma Hải Thọ đã thi triển U Minh ma ngục, chộp xuống Vạn Cố liễu, đồng thời cành lá của Vạn Cố liễu rung động, ánh sáng bảo hộ lại bùng lên.
Đây mới là bảo hộ của bản thân thần thụ vạn cổ, nhưng nó không phải loại cây chiến đấu, không thể chống lại công kích của Ma Hải Thọ quá lâu.
Thanh Lâm điên cuồng tấn công Ma Hải Thọ như phát điên, nhưng đáng tiếc hắn chỉ có tu vi, lúc trước chỉ là Hoa Luân bình thường, vốn không có tiên pháp và thần thông tương ứng, lực uy hiếp chỉ có hạn.
Còn Ma Hải Thọ lại hoàn toàn không để ý tới công kích của Thanh Lâm và Thường Thư Thành, dốc toàn lực xung kích Vạn Cố liễu, định ma hóa gốc cây ngộ đạo này.
Nhưng đúng lúc này ma khí lại có biến hóa, một phần ma khí bay về đằng xa, uy lực đột nhiên giảm sút.
“Thế này là?” Ma Hải Thọ kinh hãi, lại thấy một cô gái đang đi tới, không ngờ lại là Trì Vãn Ngưng, tay cô cầm một vật, là một cung điện có dáng dấp kỳ lạ, những ma khí lơ lửng kia lao nhao chui vào trong cung điện này, trông rất giống một chí bảo của Ma môn, nhưng mình chưa từng nhìn thấy.
Trong Vạn Cố liễu, Trì Vãn Ngưng kêu lên: “Công Tôn Điệp, ngươi dám giả mạo ta?”
‘Trì Vãn Ngưng’ nâng Thiên Cơ điện nói: “Trì tỷ tỷ đừng tức giận, mượn thân phận của ngươi cũng là giúp Hắc Bạch thần cung thôi.”
“Công Tôn Điệp? Ngươi muốn chết à?” Ma Hải Thọ hét lớn, đánh một đòn Ma Liệt thủ về phía Công Tôn Điệp đang biến thành hình dạng Trì Vãn Ngưng, trong lòng thầm kinh ngạc, không ngờ pháp thuật huyễn hóa của ma nữ này lại tăng thêm một bậc, bản thân cũng không nhận ra.
Nhưng Ma Liệt thủ xuyên qua bóng người Công Tôn Điệp, không tạo thành bất cứ thương tổn nào.
“Ảo thuật?” Ma Hải Thọ ngơ ngác; “Hóa ra ngươi được ảo thuật gia trì?”
Công Tôn Điệp đã kêu lên: “Ma Hải Thọ, Phong Trung Túc, hai tên khốn kiếp các ngươi lừa gạt Hóa Ảnh ma điển của bà đây, tưởng bà đây dễ bắt nạt vậy sao? Cho dù thực lực của ta có yếu đến đâu đi nữa cũng có thể phá hoại chuyện của các ngươi!”
Cô lại ôm hết trách nhiệm vào người, cũng giải thích được lý do vì sao mình lại dẫn Lâm Thượng Hiên tới, nhưng sao cô biết Phong Trung Túc sẽ tấn công Vạn Cố liễu, còn nắm bắt thời cơ tốt như vậy, hai chuyện này thì không cần giải thích, có một số việc có nhiều lời cũng vô ích.
Ma Hải Thọ nổi giận: “Chỉ là ảo thuật thôi, tưởng đối phó được với lão phu à?”
Nguyên thần sau đầu nhanh chóng bừng sáng, lại trực tiếp sử dụng thần thức tìm kiếm.
Nhưng ngay khi thần thức của hắn tìm kiếm, ngôi điện cổ trong tay Công Tôn Điệp tỏa ma khí mịt mờ, che giấu thân hình, đồng thời âm thanh vang vọng tới: “Mà thôi, ta biết bản lĩnh của ngươi, nếu ngươi tập trung đối phó ta, đương nhiên ta không phải đối thủ của ngươi. Nhưng bây giờ ngươi định tấn công Vạn Cố liễu, ngươi có bản lĩnh đó sao?”
Lời này đã đâm trúng tử huyệt của Ma Hải Thọ.
Bây giờ hắn đang dốc hết sức lực để đối phó với Vạn Cố liễu, căn bản không rảnh tay đối phó với Công Tôn Điệp, hơn nữa Công Tôn Điệp lĩnh ngộ được Hóa Ảnh ma điển, có chí bảo của ma môn kia và huyễn thuật học được ở đâu không rõ, trong lúc nhất thời cũng không thể giết chết cô ta.
Trong lòng nổi giận, thần điện bùng lên, tỏa ra uy lực hùng hồn, còn bao phủ toàn bộ thiên địa, định dùng thần thông cường đại trực tiếp hủy diệt tất cả.
Công Tôn Điệp lại nói: “Vô dụng thôi, bà đây đã dám đến chẳng lẽ lại sợ Ma Giải Càn Khôn thần thông của ngươi.”
Sau khi cô lên tiếng, chỉ thấy trong ngôi điện cổ có ánh sáng bùng lên, Ma Hải Thọ kinh ngạc phát hiện thần niệm của bản thân bị ảnh hưởng cực lớn.
“Ngăn cách thiên địa?” Ma Hải Thọ ngạc nhiên.
Đây là bảo vật gì của Ma môn mà có uy lực ngăn cách thiên địa?
Ngay cả Thường Thư Thành cũng kinh ngac: Cảm giác này sao lại giống với Tỏa Long liên?
Nhưng cả Ma Hải Thọ và Thường Thư Thành đều không thật sự nghĩ theo hướng Thiên Cơ điện và Tỏa Long liên, lý do là thứ này tỏa ra ma khí mịt mờ, nhìn thế nào cũng là chí bảo của Ma môn.
Bọn họ lại không biết Trì Vãn Ngưng và Công Tôn Điệp đã sớm thay đổi thân phận.
Kẻ dẫn Vũ Thiên Tầm tới đây và nói chuyện lúc này thật ra vẫn luôn là bản thân Trì Vãn Ngưng, ngược lại kẻ đi ra từ Vạn Cố liễu, chỉ trích đối phương giả mạo bản thân mới là Công Tôn Điệp - cô câu giờ lúc đi ra vừa là để cho Trì Vãn Ngưng thời gian, mặt khác là không được nơi ngộ đạo gia trì, cô sẽ bị Phong Trung Túc và Ma Hải Thọ nhìn thấu chân thân.
Sau khi nhận được Thiên Cơ tâm pháp, pháp tắc đại đạo về ảo thuật, Cửu Thiên Thần Thuật, tu vi của Trì Vãn Ngưng tuy vẫn khá kém, nhưng muốn lợi dụng tình hình mê hoặc đối phương lại không thành vấn đề.
Cô cũng là người thông minh, vận dụng ảo thuật cực kỳ xảo diệu, nhanh chóng học được cách tinh túy mượn lực đả lực, không thì đã chẳng thể lừa nổi Lâm Thượng Hiên.
Lúc này Trì Vãn Ngưng đã được Ninh Dạ đánh tiếng trong lòng, biết Quân Bất Lạc đang chạy về, tính theo tốc độ chắc hắn đã sắp tới, bèn cao giọng nói: “Giao Yên Hoa kính ra đây, ta thôi không phá hoại chuyện tốt của các ngươi nữa!”
Gương mặt thì của chính mình, giọng điệu thì của Công Tôn Điệp, học tập rất giống, cũng là người diễn kịch giỏi, thậm chí cả Công Tôn Điệp cũng lén lút giơ ngón tay cái.
Mẹ nó!
Ma Hải Thọ chửi thầm trong lòng.
Yên Hoa kính không phải trọng bảo, chẳng qua nó phối hợp với Yên Ba Hạo Miểu thần thông, vừa vặn đột phá được cấm chế phong tỏa của Hắc Bạch đại trận, vì vậy Phong Trung Túc và Ma Hải Thọ mỗi người cầm một cái, coi như vật giữ mạng.
Nhưng bây giờ ‘Công Tôn Điệp’ đề xuất yêu cầu, Ma Hải Thọ cũng biết không thể kéo dài thời gian, ngẫm lại chỉ một cái cũng có thể mang theo hai người, không do dự tiếp mà ném Yên Hoa kính ra: “Cho ngươi, mau cút đi!”
Trì Vãn Ngưng nhận lấy Yên Hoa kính, vui vẻ thu hồi: “Tạm biệt.”
Đã bỏ chạy như một làn khói.
Cùng đi với cô còn có Công Tôn Điệp đang giả dạng thành Trì Vãn Ngưng, cô ôm tiểu hồ ly, ra vẻ phẫn nộ: “Công Tôn Điệp, đừng chạy! Ta giết ngươi!”
Cảm giác truy sát chính mình cũng rất thú vị.
Cô chạy ra khỏi Vạn Cố liễu là mất đi che giấu của nơi ngộ đạo, nếu lúc này Phong Trung Túc và Ma Hải Thọ chú ý tới Trì Vãn Ngưng ‘thật sự’ chắc chắn sẽ phát hiện vấn đề, khổ nỗi bọn họ không rảnh tay để ý tới.
Không bị ‘Công Tôn Điệp’ quấy nhiễu nữa, rốt cuộc Ma Hải Thọ cũng thở phào một hơi, gọi với sang phía Phong Trung Túc: “Đừng lãng phí thời gian nữa, mau hợp sức với ta phá gốc cây này đi.”
Bên phía này, Lâm Thượng Hiên vừa ngăn cản công kích của Phong Trung Túc vừa kêu la thất thanh: “Tại hạ không dám giao thủ với Phong đại đô sứ, trước đây có chỗ nào đắc tội, xin đừng trách!”
Rồi vội vàng mang Vũ Thiên Tầm thối lui.
Thằng nhóc thối tha này toàn hám gái làm hỏng việc, Lâm Thượng Hiên đã cực kỳ thất vọng về hắn.
Phong Trung Túc thấy Lâm Thượng Hiên chạy trốn, hung hăng bỏ lại một câu: “Ta nhớ mặt ngươi rồi!”
Quay người lại, chém xuống Vạn Cố liễu bên dưới.
Một giọng nói đã vang lên từ đằng xa: “Lâm Thượng Hiên, ngươi thấy Vạn Cố liễu của ta gặp nạn mà không cứu, bản tôn nhớ mặt ngươi rồi!”
Chính là Quân Bất Lạc.
Lâm Thượng Hiên mặt mày cau có, mẹ nó, sao ta lại xui xẻo như vậy? E là Long Vũ thương hành ta gặp rắc rối to rồi!