TRUYỆN FULL

[Dịch] Thiên Cơ Điện

Chương 299: Cứu người

Tích Lạc sơn.

Trên bầu trời của di tích Thiên Xu.

Huyết sát tung hoành giữa trời, phát ra tiếng kêu gào thảm khốc, từng áng mây máu hóa thành cơn sóng triều kinh khủng ập xuống.

Luyện Ngục viêm ma tái hiện, thân thể hỏa diễm hùng vĩ như đỉnh thiên lập địa, bàn tay khổng lồ đánh xuống ngọn núi bao phủ bởi Hắc Bạch đại trận, tạo thành từng luồng sáng ba màu trắng đen đỏ, rọi thẳng tới tận chân trời, chiếu sáng ban đêm.

Lần này phân thân viêm ma xuất hiện, thực lực cũng giống như lúc ở triều đình, chỉ là cảnh giới Vô Cấu.

Nhưng cho dù thế, ba cường giả Vô Cấu cũng đủ để áp đảo toàn trường.

Đối diện với uy thế hùng hồn đó, Cố Phong Hiên tiêu sái thối lui - đối với hắn, lời hứa cùng Liệt Không Thiên Yêu lúc trước chẳng khác nào cái rắm, muốn thả là thả.

Hắn không liều mạng với Kinh Trường Dạ, Kinh Trường Dạ cũng không định liều mạng với hắn - mục đích của hắn là phá hủy đại trận, chính thức giải phóng khe hở Ma Vực.

Chỉ trong nháy mắt, Kinh Trường Dạ, huyết sát, Luyện Ngục viêm ma đồng thời oanh tạc vào Hắc Bạch đại trận.

Nhưng Hắc Bạch đại trận ở đây tuy không mạnh như ở Đông Phong quan nhưng cũng mạnh hơn trận pháp bảo vệ Vạn Cố liễu nhiều, trong thời gian ngắn cũng khó lòng phá giải.

Mấu chốt nhất là đám người Liệt Trọng Lâu, Tiết Minh U, Kim Hàn Triều và một số bí vệ cung đình còn đang ở đó.

Bọn họ được đại trận yểm hộ, gần bốn mươi cường giả Vạn Pháp dốc toàn lực ngăn cản, Cố Phong Hiên bỏ công không bỏ sức nhưng tốt xấu gì cũng phải làm bộ một chút, khiến cho Kinh Trường Dạ không thể đánh hạ nơi này ngay lập tức.

Hắn đang phiền não, đột nhiên hú dài một tiếng, ma khí ngưng tụ, hóa thành nắm đấm khổng lồ.

Nhát quyền này giáng từ trên trời xuống, như cây cột chống trời, đánh lên Hắc Bạch đại trận khiến trời đất rung chuyển, trăng sao ảm đạm.

Làm rất tốt!

Ninh Dạ khen thầm trong lòng.

Y đang muốn Kinh Trường Dạ cường công.

Lúc này thông qua cảm ứng tâm linh với Trì Vãn Ngưng, Ninh Dạ hiểu rất rõ tình hình bên phía Vạn Cố liễu.

Sau khi xác nhận Trì Vãn Ngưng đã lấy được Yên Hoa kính, Ninh Dạ nói trong lòng: “Đưa Thiên Cơ điện cho ta.”

Trì Vãn Ngưng đã thôi động Côn Lôn kính.

Côn Lôn kính bắt đầu chuyển động, một nhiên nổ vang một tiếng, Thiên Cơ điện đã biến mất khỏi tay Trì Vãn Ngưng.

Đồng thời tâm thân Ninh Dạ rung động, Thiên Cơ điện trở lại cơ thể.

Chính là năng lực đi xuyên hư không của Côn Lôn kính, cho dù Quân Bất Lạc phát động Hắc Bạch đại trận cũng không thể ngăn cản năng lực xuyên thấu của Côn Lôn kính.

Thu hồi Thiên Cơ điện, Ninh Dạ nhanh chóng lùi lại phía sau.

Bây giờ Vạn Pháp và Vô Cấu đang giao đấu, một tên Hoa Luân như y lùi lại không khiến ai chú ý. Mấu chốt nhất là thân phận của y, ngoài Điền Viễn Trung ‘không biết điều’ một lần, những người khác sẽ không can thiệp.

Ninh Dạ trực tiếp đi về phía cung điện bên cạnh di tích Thiên Xu.

Lúc này Bách An Đồ đang ở đó.

Hắn đang chủ trì Hắc Bạch đại trận.

Dưới chân là một quầng sáng huyền diệu, trong tay Bách An Đồ là từng điểm sáng lóng lánh vô tận, mỗi điểm sáng đại diện có một tiếp điểm năng lượng của Hắc Bạch thần cung, đồng thời cũng đại diện cho biến hóa của đại trận.

Đôi tay của Bách An Đồ múa lên như gió, điểm sáng được hai tay hắn điều khiển, không ngừng tổ hợp, lúc này ánh sáng trắng bùng bừng, đã hình thành một tấm màn che màu trắng, đang ra sức chống đỡ công kích của Kinh Trường Dạ.

Điểm chết người nhất là công kích không chỉ tới từ bên ngoài mà còn tới từ bên trong - trong khe hở Ma Vực còn có ma vật không ngừng bò ra.

Chuyện này khiến Bách An Đồ cũng không thể bứt ra nổi, phải dốc hết tinh thần ứng phó.

Thấy Ninh Dạ đi tới, Bách An Đồ hô lớn: “Ngươi đến đây làm gì?”

Ninh Dạ trả lời: “Ninh Dạ biết trận pháp, tới giúp Bách vệ binh.”

Bách An Đồ kêu lên: “Chỗ ta không cần ngươi giúp, ngươi giúp ta thì tới chỗ khe hở đối phó với đám ma vật đang bò ra kia kìa.”

Sắc mặt Ninh Dạ trầm xuống: “Bách vệ binh, câu này của ngươi rất quá đáng. Một tu sĩ cảnh giới Hoa Luân như ta làm sao Ninh Dạ đối phó với đám ma vật chui ra khỏi khe hở Ma Vực? Ngươi đang bảo ta đi chịu chết đấy à?”

Bách An Đồ không ngờ Ninh Dạ bật lại như vậy, nhưng thân phận của Ninh Dạ là Huyền Sách Sứ địa vị không kém hơn hắn, không thể coi y là tu sĩ bình thường, bảo hắn đi lấp lỗ hổng được, đành phải nói: “Ngươi không đi thì thôi, đừng làm phiền ta.”

Ninh Dạ cười lạnh: “Nếu ngươi đã nói vậy, ta cũng chỉ tùy tiện đi qua một chút.”

Nói xong đã đi vào phía trong.

Bách An Đồ định nói bên trong là trọng địa, cấm người ngoài vào.

Nhưng bây giờ hắn không thể phân thân, lại không muốn Ninh Dạ ở lại làm rối loạn tâm thần bản thân, đành mặc kệ y.

Ninh Dạ trực tiếp đi vào, lại đi thẳng xuống dưới, bước đi trông rất nhãn nhã nhưng thực chất lại cực kỳ nhanh chóng, chớp mắt đã xuống hầm ngục.

Hầm ngục này kém xa thiên lao của Hắc Bạch thần cung, không có cấm chế mạnh mẽ, đi tới nơi sâu nhất cũng chỉ thấy hai tên cai ngục bình thường.

Thấy Ninh Dạ, hai người cúi mình thi lễ: “Bái kiến Ninh Huyền Sách...”

Ninh Dạ giơ tay lên.

Xoạt!

Ngưng Quang Thành Nhận lướt tới, hai cái đầu đã bay lên.

Lúc này Ninh Dạ mới tiêu sái đi qua , đứng trước cửa đại lao.

Trong đại lao đang giam dữ Công Tôn Dạ.

Nhưng giờ phút này toàn thân hắn đã be bét máu thịt, bộ dáng thê thảm, yếu ớt tới mức khó tả.

Thấy Ninh Dạ, Công Tôn Dạ mỉm cười bi thảm: “Không phải ngươi tới giết ta diệt khẩu đấy chứ?”

Ninh Dạ lắc đầu: “Chuyện này thì nghĩ rõ lắm, chuyên đứng đắn thì không biết đường động não.”

Tiện tay mở cửa đại lao, giải cấm chế cho Công Tôn Điệp, y hỏi: “Còn đánh được không?”

Công Tôn Dạ lắc đầu: “Ta bị thương quá nặng, cả cơ thể và nguyên thần đều bị tổn hại, bây giờ chỉ cần một tên Hoa Luân thôi cũng có thể...”

Ninh Dạ lười nghe hắn nói nhảm, tiện tay vung một cái, một làn nước suối tưới vào người Công Tôn Dạ, sau đó lại lấy một hạt đan dược và một đóa hoa sen ném cho Công Tôn Dạ.

Công Tôn Dạ vui mừng: “Tâm Nguyên đan? Nghịch Liên sinh?”

Đã nuốt thẳng vào.

Tâm Nguyên đan và Nghịch Sinh liên là bảo vật mà Nhạc Tâm Thiện và Phong Đông Lâm ban cho Trì Vãn Ngưng, Trì Vãn Ngưng không nỡ dùng, giờ lại làm lợi cho Công Tôn Dạ.

Có Bất Diệt tuyền lại thêm hai đại thần dược chữa thương của Hắc Bạch thần cung, thân thể Công Tôn Dạ nhanh chóng khôi phục.

Ninh Dạ đã nói: “Đi theo ta, tiếp đó còn cần ngươi xuất thủ.”

Công Tôn Dạ đi theo sau lưng Ninh Dạ: “Tình hình bên ngoài ra sao?”

Dọc đường đi, Ninh Dạ thuật lại đại khái tình huống.

Nghe được vì cứu mình nên Ninh Dạ đã kéo cả Yên Vũ lâu và Ma môn vào, Công Tôn Dạ cũng thấy choáng váng. Quả nhiên thằng nhóc nhà ngươi tu vi thì không ra sao, hành động thì lớn hơn bất cứ ai.

Trong lúc nói chuyện đã trở về cung điện trên mặt đất.

Ninh Dạ dừng chân, nhìn Công Tôn Dạ: “Tiếp theo giao cho ngươi.”

Công Tôn Dạ hiểu ý, bước vào đại điện.

Bách An Đồ còn đang khổ sở chống đỡ, nhưng dưới công kích điên cuồng của Kinh Trường Dạ, hắn đã sắp không chịu nổi.

Quay đầu lại, không ngờ chứng kiến một người đi tới, mắt lại hoa lên, chỉ thấy là Ninh Dạ, vội kêu lên: “Đã tới nước này rồi sao còn đi lung tung, mau tới giúp ta một tay!”

Rốt cuộc cũng chủ động cầu viện.

Công Tôn Dạ cười gằn: “Đến đây!”

Nói xong đã đặt tay lên lưng Bách An Đồ.

Bách An Đồ có nằm mơ cũng không ngờ mình lại bị tấn công. Công Tôn Dạ dốc toàn lực thi triển một chưởng mang theo căm tức của bản thân, Bách An Đồ lập tức trọng thương, thậm chí nguyên thần cũng bị tổn hại. Hắn quát lớn một tiếng, ảo cảnh bị phá vỡ, chỉ thấy trước mắt đâu phải Ninh Dạ, rõ ràng là Công Tôn Dạ.

“Là ngươi?” Bách An Đồ kinh hãi không thôi, vô thức muốn điều động trận pháp phản kích Công Tôn Dạ.

Một khắc sau, mây đen nổi lên, bầu trời xung quanh trống rỗng, lại có mưa ánh sáng trút xuống, Bách An Đồ lại bị thương, còn chưa kịp kiểm tra thương thế đã phát hiện không ngờ bản thân bị hút vào một không gian mông lung.

Trước mắt là cung điện như ngọc, trùng trùng điệp điệp, trên bầu trời là mây đen cuồn cuộn, còn có vô số mãnh thú hung ác kêu gào.

Công Tôn Dạ đang đứng trên dãy núi, nhưng hiển nhiên bản thân hắn cũng kinh ngạc trước cảnh tượng này, bật thốt lên: “Sao Thiên Cơ điện lại biến thành như vậy?”

Thiên Cơ điện?

Nơi này là Thiên Cơ điện?

Bách An Đồ vô cùng kinh hãi.

Ngọn núi kia đã hóa thành gương mặt của Thiên Cơ: “Đến nước này rồi sao còn lắm lời nữa, làm chính sự đã!”

Hiếm khi thấy nó thúc giục người khác làm chính sự.

Núi non hóa thành nắm đấm khổng lồ giáng xuống đầu Bách An Đồ, đồng thời trên không trung có yêu thú vô tận điên cuồng tập kích, nương theo đó còn có thế công toàn lực của Công Tôn Dạ.