Chấp Tử thành, Sương Nguyệt phường.
Khâu Mộng Sơn ngơ ngác nhìn Trì Vãn Ngưng.
Bây giờ hắn đã hiểu: “Ngươi bày mưu cùng Ninh Dạ? Có đúng không? Ninh Dạ cố ý thông qua ngươi cho chúng ta biết chuyện mai phục có âm mưu, để ta chạy đến chính là để lúc này nhốt ta lại, tiện đó uy hiếp ta? Ngươi cố tình hẹn gặp Lâm quản sự vào ngày hôm nay cũng là để ngăn cản ta... Các ngươi có liên quan tới Mộc Khôi tông?”
“Những chuyện này đều không quan trọng, đại đô sứ, cả ngươi lẫn ta chỉ đang cố gắng sống sót mà thôi.” Trì Vãn Ngưng nói: “Bây giờ ngươi có thể giết ta, nhưng như thế thì ngươi cũng chẳng chạy được. Đương nhiên ngươi cũng có thể chọn cách hợp tác với ta.”
Khâu Mộng Sơn hung hăng trừng mắt nhìn Trì Vãn Ngưng, do dự một lúc rồi mới nói: “Được, ngươi dẫn ta đi, sau khi về ta sẽ lấy thuốc giải cho ngươi.”
Trì Vãn Ngưng cười lạnh: “Câu này của đại đô sứ rõ là thiếu thành ý! Ta muốn ngay bây giờ.”
“Ông đây không mang!” Khâu Mộng Sơn tức giận đáp.
“Ngươi nghĩ ta tin câu này chắc?” Trì Vãn Ngưng đáp ngay.
“Không mang là không mang.” Khâu Mộng Sơn nổi nóng: “Tam Thi đan là thần dược của Yên Vũ lâu, không có chuyện gì thì ai lại mang thuốc giải chạy khắp nơi?”
Trì Vãn Ngưng lắc đầu: “Câu này của ngươi nghe thì rất có lý, nếu không phải ta đã biết từ trước chắc đã bị ngươi lừa rồi. Đại đô sứ, còn cần ta nói rõ hơn nữa à? Vấn đề thật sự của Tam Thi đan không phải là thuốc giải.”
Khâu Mộng Sơn biến sắc.
Trì Vãn Ngưng đã nói tiếp: “Tam Thi đan cần thủ pháp đặc biệt phối hợp với thuốc giải mới giải trừ được, thuốc giải không phải mấu chốt, mấu chốt là cách giải. Còn ngươi, đại đô sứ Yên Vũ lâu, ngươi nắm giữ cách giải.”
“Sao ngươi biết?” Khâu Mộng Sơn trừng mắt nhìn Trì Vãn Ngưng.
“Đó là chuyện của ta.” Trì Vãn Ngưng trả lời.
Vừa dứt lời, một luồng hỏa phù bay tới, Trì Vãn Ngưng còn chưa nhận, Khâu Mộng Sơn đã bắt lấy, đọc tin. Thấy tin tức trên đó, hắn lập tức biến sắc.
Trì Vãn Ngưng không tranh giành với hắn, cười lạnh nói: “Tin tức này là người của ta trong Hắc Bạch thần cung đưa tới, chắc đang nói với ta Hắc Bạch thần cung đã phái người tới bắt ngươi. Để ta đoán xem ai đến nào? Một trong ba vị nguyên lão? Hay là Hắc Bạch Tử đích thân đến?”
Khâu Mộng Sơn trầm mặt, không nói gì.
Thấy hắn im lặng, Trì Vãn Ngưng cười nói: “Xem ra không chỉ một người.”
Trì Vãn Ngưng không đoán sai.
Tin tức trên hỏa phù là Hắc Bạch thần cung trực tiếp phái nhị nguyên lão và tam nguyên lão tới.
Hai vị này là đại năng cảnh giới Niết Bàn, bất cứ ai trong hai người đều có thể giết chết Khâu Mộng Sơn, bây giờ lại điều động cả hai vị, có thể thấy đã hạ quyết tâm tuyệt đối không cho Khâu Mộng Sơn chạy thoát.
“Khốn kiếp!” Khâu Mộng Sơn tóm ngay lấy Trì Vãn Ngưng: “Dẫn ta rời khỏi đây, ta sẽ giải độc cho ngươi!”
Trì Vãn Ngưng không kéo dài thời gian mà nói thẳng: “Tới Thần Mộc phường trước đã.”
Thần Mộc phường?
Khâu Mộng Sơn sửng sốt, đó chẳng phải địa bàn của Thanh Mộc Lão Tổ à?
“Muốn chạy trốn thì nghe lời ta.” Trì Vãn Ngưng nói: “Đến đó thì giải độc cho ta, nếu không ta tung tin ra ngoài, trời đất bao la nhưng ngươi chẳng còn chỗ nào mà trốn đâu.”
“Mẹ nó!” Khâu Mộng Sơn chỉ hận không thể cho một chưởng đập chết Trì Vãn Ngưng, nhưng hắn biết Trì Vãn Ngưng trúng kịch độc, từ lâu đã không sợ sinh tử, dùng cái chết uy hiếp cô ta cũng chẳng có ý nghĩa gì, đành giậm chân đáp: “Được!”
——————————————————
Bên ngoài Cửu Cung sơn.
Thấy hai luồng sáng lướt qua chân trời, Nguyên Mục Dã cười ha hả nói: “Là Vệ Xuân Nguyên và Khương Hồng Hào.”
Vệ Xuân Nguyên và Khương Hồng Hào là hai đại nguyên lão trong Hắc Bạch thần cung, đại năng cảnh giới Niết Bàn.
Hà Giang Minh nhìn sang Tử Lão: “Hổ đã rời núi, tiếp theo tới phiên chúng ta.”
Tử Lão khẽ gật đầu một cái, Nguyên Mục Dã và Hà Giang Minh đã hóa thành hai luồng sáng lao về phía thiên lao. Bản thân Tử Lão lại chẳng hề hành động, chỉ lặng lẽ nhìn về phía Thiên Nguyên phong.
Hắn không cần tham dự chuyện tiếp theo mà cần đứng ngoài bảo vệ.
Thiên lao trên Cửu Cung sơn là trọng địa của Hắc Bạch thần cung, bên trong có vô số cấm chế, còn có đại lượng cao thủ bảo vệ, trong đó có cả một vị Tứ Cửu Nhân Ma.
Nhưng hiển nhiên, thực lực đó chẳng ý nghĩa gì đối với tam quỷ của Mộc Khôi tông.
Tất cả thủ đoạn cấm chế đều đã bị Ninh Dạ tìm hiểu rõ ràng, Tứ Cửu Nhân Ma lại càng không phải đối thủ của tam quỷ.
Lúc này bọn họ đi vào trong thiên lao, vài tu sĩ bảo vệ còn chưa kịp phản ứng đã bị chú thuật của Nguyên Mục Dã trực tiếp giết chết. Hai người cứ thế nghênh ngang đi vào trong thiên lao, tiện tay phá giải cấm chế mà không làm bất cứ cơ quan nào khởi động, nhanh chóng đi vào bên trong, tới chỗ nào thì giết sạch chỗ đó.
Sau khi bọn họ đi vào không lâu, không ngờ ở ngoài thiên lao có một người xuất hiện.
Chính là Cừu Bất Quân.
Ông nhìn thi thể chất đống dưới đất, khẽ mỉm cười, cũng vào theo.
Tầng thứ chín của thiên lao.
Đây là nơi Hắc Bạch thần cung giam giữ trọng phạm.
Một lão già như bộ xương khô đang bị khóa ở đây, toàn thân hắn không khác gì bộ xương khô đét, chỉ có một lớp da già nua nhăn nheo bọc bên ngoài, thân thể bị từng sợi xích phù văn huyền ảo lấp lánh ánh sáng khóa chặt, lão già này không khác gì người chết, nằm dưới đất không hề nhúc nhích.
Trong phòng giam đối diện với lão già này, không ngờ còn có một thư sinh, có vẻ hắn được đối xử tốt hơn lão già khô đét ấy nhiều, trong ngục mà vẫn có bàn đọc sách, trên bàn đốt đèn, đang đọc sách dưới ánh đèn.
Phòng giam bên cạnh là một cô gái yêu kiều quyến rũ, không ngờ sau lưng lại là một cái đuôi dài trắng như tuyết, đang quét tới quét lui không ngừng.
Đột nhiên, thư sinh kia hơi động, ngẩng đầu nhìn lên trên: “Ồ? Chẳng trách hôm nay trên trời có điểm lạ, có loạn tượng nảy sinh. Giới lão quỷ, ngày tốt của ngươi sắp tới rồi.”
Lão già xương khô trên mặt đất mở hét hai mắt, rõ ràng là khô héo sắp chết nhưng ánh mắt lại toát ra sát khí vô biên, ý chí trào dâng mãnh liệt trong lòng, đã cười rộ lên: “Được, được lắm! Rốt cuộc mấy thằng nhãi Mộc Khôi tông cũng biết đường tới cứu ông đây.”
Nói xong không ngờ lại ngồi bật dậy, khí thế toàn thân đột nhiên bành trướng, chỉ thấy sợi xích phù văn bùng sáng, trói chặt lão già lại. Lão già kia kêu lên đau đớn, khí thế lại bùng lên, thân thể phình to như quả bóng cao su bị thổi khí.
“Nhưng vẫn thấp thoáng nguy cơ.” Thư sinh lắc đầu nói.
“Không sao, dù thế nào vẫn có nguy hiểm chứ.” Giới Như Sinh không hề e ngại, chỉ cần trốn khỏi thiên lao này, có gặp nguy hiểm thì đã sao?
Một khắc sau, Nguyên Mục Dã và Hà Giang Minh đã xuất hiện.
Hai người lao tới trước nhà tù nhốt lão già, quỳ xuống nói: “Bố Quỷ - Nguyên Mục Dã, Chỉ Quỷ - Hà Giang Minh tham kiến Như Sinh Lão Tổ!”
Giới Như Sinh nhìn bọn họ một lúc rồi cười ha hả: “Hóa ra là hai tên tiểu quỷ các ngươi, bây giờ đã là Bố Quỷ và Chỉ Quỷ rồi cơ à? Liêu Giang Thành thì sao? Hắn thành Vân Quỷ rồi chứ?”
Nguyên Mục Dã trả lời: “Trăm năm trước Liêu sư huynh khiêu chiến Vân quỷ thất bại, đã mất. Vân Quỷ đương nhiên là Tử Lão sư đệ, bây giờ đang trấn thủ bên ngoài.”
Giới Như Sinh lắc đầu: “Chưa từng nghe tới người này.”
Hà Giang Minh trả lời: “Như Sinh Thiên Thi không biết cũng không có gì là lạ, Tử Lão sư đệ mới nhập môn hơn hai trăm năm.”
Hai trăm năm đã thành Vân Quỷ? Xem ra Mộc Khôi tông lại có một thiên tài tuyệt đỉnh rồi.” Giới Như Sinh cười ha hả: “Được rồi, không nói linh tinh nữa, mau thả ta ra nào!”
Nguyên Mục Dã nói: “Lão tổ đừng vội, nơi này có cấm chế tầng tầng lớp lớp, mỗi bước là nguy cơ chết người, còn bố trí Thiên Âm trận, một khi lão tổ thoát khốn, toàn bộ Hắc Bạch thần cung sẽ biết tin. Chuyện cấp bách trước mắt là giúp lão tổ khôi phục tu vi, có thể ngăn cản Hà Sinh Mặc và Lôi Trường Sinh.”
Vừa nói, Nguyên Mục Dã vừa lấy ra một vật, là một chiếc quạt mặt quỷ.
Chiếc quạt rung động, chỉ thấy vô số oan hồn lệ quỷ gào thét lao về phía Giới Như Sinh, Giới Như Sinh há to miệng, không ngờ lại nuốt sạch tất cả oan hồn này, gào thét điên cuồng: “Chưa đủ!”
Nguyên Mục Dã lại lấy vài chiếc quạt mặt quỷ ra, vẫy quạt như điên, vô số lệ quỷ tuôn ra, tất cả đều bị Giới Như Sinh coi là chất dinh dưỡng, hấp thu hoàn toàn.
Trong hai căn phòng cạnh đó, thư sinh và cô nàng hồ ly chỉ lạnh lùng quan sát, không nói bất cứ lời yêu cầu phóng thích nào.
Đồng thời, Hà Giang Minh không ngừng phóng ra từng người giấy nho nhỏ, những người giấy kia bám vào sợi xích phù văn, chỉ thấy ánh sáng phù văn từ từ ảm đạm, vì vậy Giới Như Sinh giãy dụa càng lúc càng mãnh liệt, kéo theo cả tòa thiên lao cùng rung động.
Nguyên Mục Dã không thể không cảnh báo hắn: “Lão tổ đừng vội, không nên kinh động bọn chúng quá sớm.”
“Vậy thì mau lên!” Giới Như Sinh rống lên điên cuồng, thân thể vốn phình to như quả cầu khí khô quắt trở lại, nhưng càng ngưng tụ hùng hậu, từng luồng lực lượng hắc ám âm u tuôn trào, xiềng xích phù văn dần dần mất hiệu quả, nhưng nó vẫn rất dẻo dai, Giới Như Sinh không thể giãy đứt được.
Thư sinh thấy vậy lắc đầu: “Tỏa Long liên là một thân vật trong thiên hạ, được chế tạo từ mảnh vỡ Tàng Thiên Ngục năm xưa, đâu dễ giãy đứt. Lão huynh phải cố lên!”
Nguyên Mục Dã cười ha hả: “Chúng ta đâu có muốn thoát khỏi Tỏa Long Liên.”
Hắn đột nhiên nắm quyền, khói đen bùng lên trong cơ thể Giới Như Sinh, vô số oan hồn cùng kêu gào trong cơ thể lão ta. Giới Như Sinh rống lên điên cuồng, thân thể bất giác run lên lẩy bẩy: “Các ngươi... dám...>”
“Xin lỗi.” Hà Giang Minh lạnh nhạt nói: “Mộc Khôi tông không cần thêm một vị lão tổ, kính xin lão tổ hy sinh bản thân, giúp đỡ cho chúng ta.”
Theo tiếng nói của hắn, chỉ thấy vô số oan hồn kia đã dung hợp thành một thể, cực kỳ hung ác kinh khủng, nuốt trọn nguyên thần Giới Như Sinh, hóa thành oán niệm vô biến quấn lấy lão ta. Thân thể Giới Như Sinh nhanh chóng khô cạn, thậm chí quần áo da dẻ cũng tan rã.
Cuối cùng chỉ còn một khúc xương đen kịt lơ lửng trên không trung, oan hồn hung ác kia ‘ bộp’ một tiếng tiêu tan, hóa thành từng điểm đen rơi vào khúc xương.
Sau khi Giới Như Sinh tử vong, cuối cùng lão ta cũng thoát khỏi Tỏa Long liên, cùng lúc, tiếng cảnh báo lập tức vang lên.
Nguyên Mục Dã vẫy tay một cái, khúc xương đen tới tay, hắn hưng phấn nói: “Ác Niệm Sát Cốt... xong rồi.”
“Ha ha ha ha! Hành động lần này chẳng hề thiệt thòi, thành công rồi, đi!” Hà Giang Minh cười to, hắn và Nguyên Mục Dã lao ra khỏi thiên lao.
Trong nhà lao kia, thư sinh khẽ lắc đầu: “Ta đã nói rồi mà, chuyện này có nguy cơ, ngươi lại không tin.”
Nữ hồ ly kia cười lạnh: “Tiên môn chó má, chẳng ai có nhân tính, còn chẳng bằng yêu tộc ta.”
Vừa dứt lời lại thấy có một người đi vào.