TRUYỆN FULL

[Dịch] Thiên Cơ Điện

Chương 205: Hãm hại

Trong tiếng đổ nát ầm ầm, Linh Lung tháp sụp xuống, kéo theo toàn bộ đại trận của Lạc thành cũng vỡ nát, tiêu tan.

Địa hỏa bị trừ khử, mây máu biến mất, bầu trời lại tái hiện sinh cơ.

“Khốn kiếp!” Trên bầu trời vang lên tiếng gầm nhẹ phẫn nộ của Phong Trung Túc, hiển nhiên hắn cũng không ngờ chỉ trong thời gian ngắn như vậy đối phương đã phá hủy được Linh Lung tháp.

Nương theo đó là tiếng cười khẽ của Quân Bất Lạc: “Làm tốt lắm.”

Tuy hắn không ngại chuyện dân chúng tử vong nhưng tốt xấu gì vẫn là tài sản của thần cung, không chết càng tốt.

Còn Hà Nguyên Thánh hoàn thành hành động hùng tráng này, thân thể lảo đảo một cái, suýt nữa ngã xuống, Minh Tứ Dã nhảy lên kịp thời, đỡ lấy Hà Nguyên Thánh, trừng mắt nhìn Ninh Dạ: “Ninh Dạ, cho dù ngươi...”

Hắn định nói cho dù ngươi muốn Hà Nguyên Thánh phá hủy Linh Lung tháp nhưng vẫn không thoát được tội danh đẩy con trai chưởng giáo vào nơi nguy hiểm.

Nhưng hắn còn chưa dứt lời, Ninh Dạ đã phi thân lên không trung, lên tiếng hét dài, Huyền Diệu Thiên Thiền vẫy mạnh hai cánh, đã truyền tiếng nói của y tới toàn thành: “Yên Vũ lâu tội ác ngập trời, âm mưu dùng Tử Giới Dung Lô luyện hóa dân chúng trong thành. May mà con trai chưởng giáo Hà Nguyên Thánh Hà đại thiếu gia của chúng ta không tiếc mình, dấn thân vào nguy hiểm, dũng mãnh phá tan Linh Lung tháp, hủy diệt trận pháp Tử Giới Dung Lô, cứu ngàn vạn con dân trong thế nước sôi lửa bỏng! Các ngươi còn không bái tạ!!!”

Nghe tiếng nói này, bách tính trong Lạc thành vừa trở về từ cõi chết dồn dập quỳ xuống hô:

“Tạ ơn Hà đại thiếu gia cứu vớt chúng ta!”

“Hà thiếu gia là phật sống của vạn nhà, nhân nghĩa trải khắp thiên hạ!”

“Thảo dân chúng ta kính chúc Hà thiếu gia, mong cho Hà thiếu gia vĩnh viễn an khang, sớm có ngày thành tiên!”

Dân chúng tuy là dân đen nhưng cũng là người có nhãn lực, đặc biệt là Ninh Dạ đã nói rất rõ ràng như vậy, đương nhiên phải nịnh bợ, chỉ có điều không được huấn luyện nên âm thanh không đồng đều, cái gì mà chúc Hà đại thiếu gia thọ ngang trời đất, vạn tuế vạn vạn tuế... chúc tụng kiểu gì cũng có, cũng may Hà Nguyên Thánh là con trai chưởng giáo, cũng xứng với lời này.

Thời khắc này đứng trên phế tích nhìn hàng vạn dân chúng hoan hô bên dưới, Hà Nguyên Thánh chưa bao giờ được đối xử như vậy, trong lúc nhất thời bỗng ngây dại.

Minh Tứ Dã còn muốn chửi mắng, Hà Nguyên Thánh đã nói: “Ngươi nghe xem, ngươi nghe xem... bọn họ đang hoan nghênh ta, ca tụng ta đấy.”

Gương mặt béo nung núc của Hà Nguyên Thánh cực kỳ hưng phấn, hắn quay sang nhìn Minh Tứ Dã: “Minh thúc, ta vừa làm một chuyện phi thường phải không?”

Minh Tứ Dã ngơ ngác, cuối cùng gật đầu: “Đúng vậy, vừa rồi ngươi làm rất tốt, cực kỳ ghê gớm.”

“Thật chứ?” Hà Nguyên Thánh được tâng bốc nhiều rồi, không dễ tin mấy lời nịnh nọt.

Minh Tứ Dã đành nói: “Ngươi nhìn xem, bọn họ đều thật sự cám ơn ngươi đấy.”

Lúc này hắn đã hiểu suy nghĩ của Ninh Dạ.

Hà Nguyên Thánh lại nhìn về phương xa, chứng kiến cảnh tượng vô số bóng người lít nha lít nhít quỳ xuống, bái lạy hắn, còn có vẻ cảm tạ chân thành trên gương mặt bọn họ, cuối cùng gương mặt béo ị của hắn cũng mỉm cười: “Thú vị lắm... cảm giác này... thật tốt!”

Nghe hắn nói như vậy, Minh Tứ Dã thở dài, biết không cần trách móc Ninh Dạ nữa.

Nếu nhất quyết nói là Ninh Dạ cưỡng ép hắn làm như vậy, chẳng khác nào phủi sạch mọi nỗ lực của Hà Nguyên Thánh.

Hà Nguyên Thánh sẽ không thích như vậy.

Minh Tứ Dã đành nói: “Tin rằng chưởng giáo mà biết việc này, người cũng thấy vui mừng.”

Hà Nguyên Thánh ngơ ngác: “Ngươi nói cha ta sẽ vui mừng?”

Minh Tứ Dã gật đầu.

Thân là chưởng giáo, Hà Sinh Mặc sẽ không để ý tới chuyện sống chết của bách tính trong Lạc thành; nhưng là một người cha, chắc chắn hắn sẽ thấy vui mừng vì con trai mình đã ‘trưởng thành’.

Cho dù sự trưởng thành này không phải phương hướng mà hắn mong chờ, nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với một đứa con ăn bám.

Ít nhất cũng có ích cho danh tiếng.

Mặt khác lần này Hà Nguyên Thánh phá hủy được Linh Lung tháp là phát huy toàn bộ lực lượng của bản thân, trong tình huống này, Hà Sinh Mặc cũng có lý do danh chính ngôn thuận để chiếu cố cho con trai mình, sau này muốn thiên vị con trai cũng dễ nói chuyện hơn.

Hắc Bạch thần cung thích nhất là mượn danh đại nghĩa làm chuyện bất nghĩa.

Cách làm của con trai đã cho hắn danh tiếng đại nghĩa, rất tốt! Rất tốt!

Thấy Hà Nguyên Thánh còn đang hưởng thụ cảnh tượng được hàng vạn dân chúng quỳ bái, Minh Tứ Dã không quấy rầy hắn nữa, bay tới bên người Ninh Dạ, hạ giọng: “Làm tốt lắm, nhưng đừng trách ta không cảnh cáo ngươi. Lần sau còn dám để đại thiếu gia mạo hiểm lần nữa, ta tuyệt đối không tha cho ngươi! Đừng quên, nếu đại thiếu gia xảy ra chuyện, ta cũng gặp xui!”

Ninh Dạ mỉm cười: “Nếu đại thiếu gia không thành công, tất cả mọi người sẽ chết ở đây.”

Minh Tứ Dã hít một hơi thật sâu, cuối cùng hừ một tiếng, không nói gì tiếp.

Vốn dĩ hắn và Ninh Dạ có quan hệ khá tốt, nhưng sau chuyện lần này trong lòng khó tránh khỏi khúc mắc, chẳng qua chưa tới lúc phát tác.

Trên bầu trời, trận chiến đã sắp kết thúc.

Có lẽ thấy kế hoạch đã thất bại nên Phong Trung Túc không tiếp tục kéo dài trận chiến mà nhanh chóng bỏ đi cùng Trịnh Ngọc Huy. Còn hai người Công Tôn Dạ, Công Tôn Điệp đã bỏ chạy trước khi Linh Lung tháp sụp đổ.

Không ai truy kích.

Trời đất yên bình trở lại, Quân Bất Lạc và Phong Đông Lâm chậm rãi hạ xuống.

Đây là lần đầu tiên Ninh Dạ nhìn thấy Quân Bất Lạc, chỉ thấy người này người mặc cửu long bào, đầu đội ngọc hoàng quan, chân đi thải vân ngoa, hình tượng cực kỳ cao quý, chẳng khác nào quân vương nơi trần thế.

Chuyện này khiến Ninh Dạ nhớ tới một lời đồn, hình như Quân Bất Lạc xuất thân vương gia.

Nhưng trong Trường Thanh Cửu Châu, quân quyền sa sút, vương thất không có uy quyền, về bản chất thì vương gia cũng chỉ là một đại gia tộc, chẳng khác nào đại quản gia của tiên môn.

Lúc này Quân Bất Lạc đi tới, sắc mặt âm u: “Vẫn để bọn chúng chạy thoát? Nhiều người như vậy mà không giết được hai người, còn để bọn chúng giết chết Lao Huyền Minh, đúng là một lũ rác rưởi!”

Hắn đang nói tới Công Tôn Dạ và Công Tôn Điệp.

Đám người cùng cúi đầu im lặng.

Ninh Dạ đã nói: “Khởi bẩm Đông sứ, Công Tôn Dạ, Công Tôn Dạ chiếm địa lợi từ trận pháp, lại có Ảnh Độn thuật của Ma môn, lúc đó chúng ta phải tập trung lực lượng phá trận, không có thời gian ứng đối, kính xin Đông sứ thông cảm.”

Quân Bất Lạc trừng mắt nhìn Ninh Dạ: “To gan lắm!”

Cái trừng mắt này còn khiến sấm dậy trên đất bằng, Ninh Dạ chỉ cảm thấy một ý lạnh âm u truyền thẳng vào cơ thể, gần như bóp nát hắn.

Cuối cùng Phong Đông Lâm ho nhẹ một tiếng, vung ống tay áo: “Sao ngươi phải nổi giân như vậy, Ninh Dạ đang nói thật mà. Yên Vũ lâu bố trí Tử Giới Dung Lô, định luyện hóa Lạc thành. Bọn họ ngăn cản được âm mưu này đã là một công lớn rồi.”

Quân Bất Lạc hừ một tiếng: “Nói thì nói vậy nhưng từ bao giờ mà Hắc Bạch thần cung ta để kẻ địch qua lại tự nhiên như vậy?”

Ninh Dạ liếc mắt nhìn Vô Tử Bất Lạc - Dung Thành bên cạnh, chỉ thấy đối phương cúi đầu không nói một lời, cứ như hoàn toàn không quen biết Quân Bất Lạc.

Trong lòng thầm hiểu, Ninh Dạ nói: “Khởi bẩm Đông sứ, người của Yên Vũ lâu đã ra tay, vậy chắc chắn không thể không để lại dấu vết. Cho dù không bắt được chủ mưu cũng có thể nhổ sạch căn cơ của bọn chúng ở đây.”

“Hả?” Phong Đông Lâm lập tức hứng thú nhìn Ninh Dạ: “Ngươi lại có ý gì hay?”

Ninh Dạ mỉm cười: “Thuộc hạ chỉ phát hiện ra đôi chút thôi.”

“nói đi.”

Ninh Dạ không trả lời mà huýt sáo một cái.

Một người từ xa bay tới, chính là Ngự Phong Tử, hắn kinh hãi quỳ gối xuống: “Ngự Phong của Liệt Phong môn tham kiến Đông Kỳ Sứ, tham kiến Phong điện chủ!”

Phong Đông Lâm và Quân Bất Lạc không biết người này tới là có ý gì, cùng nhìn sang phía Ninh Dạ.

Ninh Dạ nói: “Nói đi.”

Lúc này Ngự Phong Tử mới nói: “Sau khi chiến sự nổ ra, Ninh tuần tra viên giao cho tiểu nhân một nhiệm vụ.”

“Là nhiệm vụ gì?”

“Quan sát Công Tôn gia.” Ngự Phong Tử trả lời.

Cái gì? Nghe lão ta nói vậy, đám người Công Tôn Trường Sách cùng kinh hãi, cũng quay sang nhìn Ninh Dạ.

Quân Bất Lạc cau mày: “Ngươi phát hiện ra điều gì?”

Ngự Phong Tử trả lời: “Rất có thể Công Tôn Dạ và Công Tôn Điệp đang náu mình trong Công Tôn gia.”

“Ngươi nói bậy.” Công Tôn Trường Sách sốt sắng: “Công Tôn thế gia chúng ta tuyệt đối không cấu kết với Yên Vũ lâu.”

“Công Tôn tiên sinh.” Ninh Dạ đã nói: “Đâu ai bảo ngươi cấu kết với Yên Vũ lâu, nhưng ngươi có thể đảm bảo ngươi không cấu kết, toàn bộ gia tộc của ngươi cũng không có ai cấu kết ư?”

Công Tôn Trường Sách không thể tin nổi nhìn Ninh Dạ: “Ninh tuần tra viên, sao ngươi lại làm vậy? Trước đây ngươi còn nói giúp ta cơ mà?”

Ninh Dạ lắc đầu: “Không phải ta giúp ngươi, ta là tuần tra viên của Hắc Bạch thần cung, chỉ có thể suy nghĩ cho Hắc Bạch thần cung. Ngươi đừng không phục, không phải ta nghi ngờ ngươi, nhưng có lẽ ngươi còn chưa ý thức được một chuyện.”

‘‘Cái gì?’‘

“Công Tôn Dạ hận ngươi như thế, hắn luôn muốn giết ngươi nhưng chỉ lợi dụng ngươi làm mồi nhử thực hiện kế hoạch của Yên Vũ lâu. Như vậy, ngươi thật sự tin rằng hắn là loại người vì Yên Vũ lâu mà từ bỏ việc báo thù ư?”

Nghe y nói vậy, Công Tôn Trường Sách thầm run rẩy.

Ninh Dạ nói tiếp: “Hắn không thực sự ra tay báo thù ngươi là vì hắn có một kế hoạch báo thù tốt hơn.”

“kế hoạch gì?” Công Tôn Trường Sách bật thốt lên.

Ninh Dạ mỉm cười: “Làm cho gia tộc của ngươi trở thành đồng lõa của Yên Vũ lâu.”