TRUYỆN FULL

[Dịch] Thiên Cơ Điện

Chương 213: Vùng đất ngoài vòng pháp luật

Động phủ ở Thiên Tuyết phong.

Tân Tiểu Diệp chính thức gặp mặt người sư thúc Cừu Bất Quân.

Trong lúc nghe Cừu Bất Quân thuật lại hành động của Ninh Dạ trong mấy năm qua, Tân Tiểu Diệp cũng ngây ngốc không nói gì.

Một lúc sau mới thốt lên: “Quả nhiên không hổ là sư đệ, cũng chỉ có sư đệ mới có thể gây ra động tĩnh lớn như vậy. Thật đáng tiếc, con có cơ duyên trời cho, trở thành đệ tử của Tuyết Thần mà đến giờ còn chưa làm được đại sự gì.”

Tuyết Yêu Mỗ Mỗ là một trong Thất Thần Yêu của Thái Âm môn, địa vị tương đương với Thập Nhị Thiên Cương, tốc độ tiến bộ của cô cũng không có gì lạ.

Cừu Bất Quân xua tay: “Đây không phải lỗi của con. Bây giờ con còn đang trong thời kỳ trưởng thành, không ra tay còn tốt hơn ra tay. Đâu giống thằng nhóc Ninh Dạ kia, gây bao chuyện thị phi, thiếu điều ném cả mạng của ông lão này vào. Con không biết đấy thôi, thiếu chút nữa ta bị hắn tra tấn đến chết. Đáng thương cho bộ xương già của ta, sao chịu nổi dằn vặt đó chứ. Tức nhất là đến giờ ta vẫn chưa trả thù được.”

Tân Tiểu Diệp không khỏi bật cười: “Sư thúc nói đúng lắm, tương lai gặp lại thằng nhóc thối tha Ninh Dạ, nhất định phải trừng trị nó vì tội bất kính.”

Cừu Bất Quân cười nói: “Được được, nhất định phải làm vậy. Ồ, đã lên tới cảnh giới Hoa Luân rồi à? Còn đạt được bảy tầng luân cảnh nữa, nhanh hơn cả Ninh Dạ. Xem ra mấy năm qua con cũng chẳng hề lãng phí, có thể giúp được Ninh Dạ rồi.”

Tân Tiểu Diệp nói: “Sư đệ có gì cần con giúp?”

“Không vội, không vội!” Cừu Bất Quân cũng là người lão luyện, tuy đã dùng trận pháp che giấu nhưng lúc này nhắc tới chuyện quan trọng, ông vẫn dùng Vấn Thiên thuật suy tính một phen, xác nhận không ai dò xét rồi mới thuật lại kế hoạch lớn của Ninh Dạ.

Sau khi nghe kế hoạch của Ninh Dạ, hai mắt Tân Tiểu Diệp sáng rực lên: “Vân Tuyệt môn... Thiên Cơ môn... kế sách mượn xác hoàn hồn hay lắm.”

“Nhưng cần Thái Âm môn giúp đỡ từ mặt bên. Có con thì chuyện này cũng dễ dàng hơn rồi.” Cừu Bất Quân vuốt ve chòm râu: “Ninh Dạ đã có mục tiêu dẫn Thái Âm môn tới nơi. Bây giờ vấn đề là...”

“Làm sao để bản thân được tham gia vào?” Tân Tiểu Diệp đã hiểu. Đây là cơ hội tốt nhất để gặp mặt Ninh Dạ, hơn nữa chỉ cô mới có thể dẫn dắt Thái Âm môn đi theo hướng mà Ninh Dạ mong chờ.

“Không sai!” Cừu Bất Quân gật đầu khẳng định.

Trong kế hoạch lớn của Ninh Dạ, Thái Âm môn là mắt xích cực kỳ quan trọng, nếu không có nội ứng là Tân Tiểu Diệp, đúng là khó mà làm được.

Lúc này, biết có thể bẫy Thái Âm môn một vố lớn, Tân Tiểu Diệp cũng cực kỳ hưng phấn.

Mấy năm qua cô liều mạng tu luyện, chẳng phải vì thời khắc này ư?

“Sư thúc yên tâm, con sẽ giải quyết việc này!”

——————————————————

Vân Tuyệt cổ địa nằm ở phía đông nam của Mặc châu, đi về phía nam chính là Hàn châu.

Vân Tuyệt cổ địa từng là chiến trường thời thượng cổ, từng có rất nhiều đại năng chiến đấu ở đây, sử dụng đủ loại thần thông hủy thiên diệt địa, cho nên tới tận ngày nay, Vân Tuyệt cổ địa vẫn không có một ngọn cỏ, ẩn chứa đầy nguy cơ.

Dù vậy, thời sau vẫn có vô số tiên môn tới đây thám hiểm truy tìm bảo vật. Xung quanh cổ địa, tranh đấu giữa các tiên môn đã kéo dài cả ngàn năm, cũng có rất nhiều bảo vật thượng cổ xuất thế.

Nhưng cũng như phế tích Vô Thường tự, trải qua vạn năm cướp đoạt, những thứ có thể lấy được thì đều lấy được, những thứ không thể lấy được, e là vẫn không thể.

Vì vậy, từ rất lâu trước đây, nơi này đã bị bỏ hoang.

Hàn châu là khu vực do Thái Âm môn khống chế, Hắc Bạch thần cung giao hảo với Thái Âm môn, vì vậy Vân Tuyệt cổ địa không được liệt vào châu nào.

Là cổ địa mà mọi người bỏ qua, cho nên nó trở thành khu vực bước cho hai châu, cũng trở thành nơi không ai quản lý, chính vì vậy đám tán tu đạo tặc tụ tập tại đây.

Vân Tuyệt cổ địa chia thành ba bộ phận, diện tích cực lớn.

Xa nhất ở phía ngoài là cát vàng trải dài vạn dặm, vô biên vô hạn, trên đầu là mây mù ngũ sắp lấnh lánh ánh sáng qury dị.

Đây chính là Ngũ Sát Vân nổi tiếng nhất Vân Tuyệt cổ địa.

Ngũ Sát vân chia thành năm màu, mỗi thứ có điểm quỷ dị khác biệt, có kịch độc, có diệt linh, có hủy thần, có thực cốt. Vì vậy khi tới đây không được bay lung tung, đi bộ là lựa chọn tốt nhất.

Năm xưa Tử Lão muốn tranh vị trí Vân Quỷ nên tới đây thu phục một đóa Ngũ Sát vân, đùng dó làm căn nguyên luyện thành con rối mây, vô hình vô ảnh, thực thần đoạt mệnh, cực kỳ đáng sợ.

Chuyện này cũng chứng minh, đối với bậc đại năng thì càng nguy hiểm càng là cơ duyên.

Nhưng cho dù Tử Lão tài hoa hơn người nhưng dẫu sao cũng chỉ luyện hóa được một đóa Ngũ Sát vân, không thể luyện hóa được loại thứ hai.

Chính vì vậy, Ninh Dạ nghi ngờ chính Tử Lão là người đề xuất vị trí Vân Tuyệt cổ địa - kế hoạch cần thực hiện cực kỳ khổng lồ, mà rất có thể Tử Lão sẽ mượn cơ hội này luyện hóa đóa thứ hai, thậm chí xung kích cảnh giới Niết Bàn.

Nhưng chuyện này không có ý nghĩa gì với y.

Trong biển cát có một tòa thành, tên là Không Thiên thành.

Ý là coi trời bằng vung.

Những kẻ sống trong tòa thành này đa số là loại coi trời bằng vung.

Đây cũng là nơi khó kiếm được lợi lộc gì nhất, vì mọi lợi ích đều đã bị cướp đoạt.

Đi hết biển cát vào bên trong chính là khu vực giữa của cổ địa.

Mãi tới tận bây giờ nơi này vẫn còn rất nhiều thi thể của đại năng thượng cổ, những thi thể có giá trị đã bị các tiên môn mang đi, chỉ để lại một đống hài cốt vô dụng, pháp bảo rách nát.

Nhưng thi thoảng vẫn có người may mắn nhận được lợi ích nhỏ lẻ ở chỗ này - ví dụ như ai đó tách chiết được một số tài nguyên có giá trị từ những pháp bảo vỡ nát đó.

Hoặc một số tài nguyên sinh trưởng thích ứng với cổ địa.

Ô Linh thảo là đặc sản của Vân Tuyệt cổ địa.

Vật này vốn sinh ra nơi tuyệt địa, bản thân có kỳ độc, có thể chế tạo một số đồ vật phong tỏa linh khí, cấm pháp thuật, là thứ rất hữu dụng để hại người.

Cửu Đại Tiên Môn từng ra lệnh cấm buôn bán thứ này, nhưng vẫn hay có người âm thầm đến đây, cũng khiến Ô Linh thảo trở thành nguồn thu ổn định chiếm thị phần lớn nhất trong Không Thiên thành.

Ngoài Ô Linh thảo ra còn có một số yêu thú thích ứng với hoàn cảnh đặc biệt của nơi này. Chỉ cần may mắn bắt được một con là có thể bán được không ít tiền.

Đi tiếp một chút nữa là vào khu vực ky nguy hiểm, nghe nói trong đó có một số nơi mà cường giả cảnh giới Niết Bàn còn không dám đi vào, đó cũng là nơi duy nhất còn có thể tìm thấy di bảo thượng cổ, nhưng do quá nguy hiểm nên ít dấu chân người.

Quan trọng nhất là hoàn cảnh nguy hiểm như vậy, bảo bối tốt đến đâu cũng khó lưu lại, vì vậy dần dà, mọi người đều từ bỏ.

Nói tiên môn đỉnh cấp không lọt mắt nơi này, nhưng những tu sĩ tầng chót vẫn mò được chút lợi lộc, lại thêm không ai quản lý nên nó trở thành thiên đường của kẻ ác.

Nhưng đám người vô pháp vô thiên kia không thể ngờ nổi, kế hoạch của Ninh Dạ sẽ lật đổ thế cục nơi đây.

————————————————————

Quán trọ Sa Hải.

Đây là một quán trọ trên biển cát vô biên rìa ngoài cổ địa.

Quán trọ rách rưới nhưng chẳng lo chuyện làm ăn.

Có điều đây là nơi buộc phải đi qua khi tới Không Thiên thành, vì vậy không cần lo không làm ăn được.

Giờ phút này trong quán trọ, hơn mười vị khách đang uống rượu ăn thịt.

Tên cầu đầu đội mũ rộng vành đang cạn chén rượu đầy, đột nhiên đập bàn rượu hô: “Chủ quán, sao rượu của ngươi pha loãng nhiều thế?”

Chưởng quầy từ sau tủ rượu đi ra, răng cửa ố vàng, để lộ bộ ngực mập mạp, vừa lắc lư thân hình vừa đi tới, nhấp một ngụm rượu của đối phương rồi lắc đầu nói: “Không nhiều, chỉ pha có một nửa nước thôi.”

“Con mẹ nhà ngươi, trước ngươi chỉ pha có ba phần cơ mà?” Vị khách kia mắng.

Chưởng quầy mập mạp cười lạnh: “Có rượu không pha cơ mà, ngươi nhất quyết muốn uống rẻ, ông đây không thể tăng giá thì chỉ có thể tăng nước. Không muốn uống thì cút, đừng lắm lời với ta.”

“Mẹ nó?” Vị khách kia cầm đao lên: “Ngươi có tin ta chém chết ngươi không?”

Gương mặt to béo của chưởng quầy không hề thay đổi: “Câu này ngươi đã nói 182 lần, lỗ tai ta nổi cả vết chai rồi này. Cái loại cả ngày chỉ biết nói năng linh tinh ở chúng ta như ngươi, chẳng thà ra ngoài ăn cướp mấy tên không có mắt, kiếm được tiền lời thì quay lại chỗ ông đây.”

Vị khách càng lúc càng tức giận, thanh đao han rỉ gõ leng keng lên bàn rượu, khổ nỗi cái bàn đúc bằng tinh thiết, không hề hao tổn, miệng lại hò hét: “Ngươi nghĩ ăn cướp dễ vậy sao? Ai chạy tới cái nơi chết tiệt này mà không có bản lãnh? Mười người thì chín là trộm, một con dê béo còn sót lại cũng chẳng tranh được!”

Chưởng quỹ to béo tiếp tục cười: “Ban đêm ngươi diệt mười hai nhà giàu, chẳng phải vẫn còn tiền à?”

Vị khách kia nghe vậy lắc đầu thở dài: “Miệng ăn núi lở, dẫu sao cũng có lúc hết.”

“Vậy lại ra ngoài kiếm thêm.” Chưởng quầy tiếp tục dụ dỗ.

“không được, không được, mười hai đại tộc đều phái cao thủ, nếu ta ra ngoài thì chết chắc. Ài, Vân Tuyệt cổ địa, thứ thật sự đáng giá không phải dê béo mà là đầu của chính chúng ta.” Vị khách lắc lư cái đầu nói.

Khách khứa ở bàn rượu bên cạnh cười phá lên, có vẻ rất đồng cảm.

Trong Vân Tuyệt cổ địa này, tiêu chuẩn tính toán thực lực cá nhân không phải tu vi mà là mức tiền thưởng.

Ví dụ như vị khách trước mặt, ở bên ngoài đầu của hắn bị mười hai đại gia tộc treo thưởng, tiền thưởng đổi ra linh thạch cũng khoảng ba trăm ngàn.

Nhưng đây hoàn toàn không phải cao nhất.

Lúc này mọi người đang cười ngượng, đã thấy cửa quán trọ mở ra, một người trẻ tuổi tuấn tú đi vào, sau lưng còn một già một trẻ.

“Chủ quán, cho chút thịt bò với chút rượu ngon.” Ông lão nói.

Chưởng quỹ hừ một tiếng: “Sa mạc không có bò, chỉ có thịt đà điểu với thịt người chết thôi.”

“Các ngươi bán cả thịt người à?” Ông lão biết đây không phải nơi tốt lành, nghe nói như vậy vẫn hơi giật mình.

Quả nhiên là nơi ngoài vòng pháp luật, còn ngang nhiên bán cả thịt người?

Ông lão cười âm hiểm: “Chỉ cần có người mua thì sẽ có người bán.”

Người trẻ tuổi tuấn tú kia tìm một cái bàn trống ngồi xuống: “Người đó từ đâu đến?”

“Đương nhiên là khách qua đường rồi” Chưởng quầy nhìn đối phương cười ha hả.

“Ví dụ như ta?” Người trẻ tuổi tuấn tú khá hứng thú.

Chưởng quầy lại lắc đầu liên tục: “Ta không sát sinh, chỉ buôn bán nhỏ mà thôi, có người bán thì ta mua. Còn người ta kiếm thế nào thì không liên quan tới ta.”

Theo tiếng nói của hắn, hàng loạt khách khứa bên cạnh cùng nhìn về phía người trẻ tuổi tuấn tú, ánh mắt lóe lên vẻ tham lam.

Chưởng quầy đã bồi thêm một câu: “Nhưng người như công tử mà làm thành thịt người thì quá đáng tiếc. Hai vị đồng bọn của ngươi có thể dùng để nhắm rượu, giữ ngươi lại hoàn chỉnh thì hay hơn, trong Không Thiên thành có không ít người thích kiểu như công tử.”

Nói xong, hắn lùi lại phía sau, còn đám khách khứa kia đã đứng dậy.

Người trẻ tuổi tuấn tú chính là Ninh Dạ, y khẽ nhíu mày nói với Dương Nhạc: “Bọn họ còn không định nói lý cơ à?”

Dương Nhạc cười nói: “Ở đây, thân phận không có nghĩa lý gì.”